- Thả ta ra, ta muốn cùng ngươi quyết đấu công bằng.
Diêm Lâu chống người lên, bị bại quá oan uổng, uất ức đến mức mỗi khi hắn nhớ tới đều có thể tức đến nội thương.
Đường đường Thánh linh văn, một trong ngũ đại thiên kiêu Ly Hỏa thánh địa lại bị người khác ngược nửa chết nửa sống.
Nếu như là luận võ bình thường thất bại thì cũng có thể chịu được, mấu chốt là hắn từ đầu đến cuối ngay cả sức phòng thủ cũng đều không có, ngay cả cơ hội thi triển thực lực chân thật đều không có, còn ngay trước mặt vài trăm người.
Cái này khó tránh khỏi sẽ khiến cho hiểu lầm người khác, Diêm Lâu hắn không có gì hơn cái này, Thánh linh văn không có gì hơn cái này.
- Ngươi không xứng bàn bạc công bằng. Đem chiếc nhẫn giao cho ta! Nếu không... hình như ngày đó ngươi tự mình nói, phương thức giải trừ liên hệ trực tiếp nhất chính là ngươi chết đi!
Khương Phàm đối với gia hỏa này không hề cảm tình, cũng không cần thiết phải khách khí.
- Giết ta? Ha ha, ngươi dám không! Bây giờ ngươi còn sống phóng khoáng tự tại, nhưng chỉ cần rời khỏi Thiên Khải bí cảnh, Ly Hỏa thánh địa sẽ lập tức rải lệnh truy sát đầy thiên hạ. Ly Hỏa thánh địa chúng ta là thánh địa luyện đan, số lượng Luyện Đan sư là nhiều nhất trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm, cũng là cường đại nhất. Ly Hỏa thánh địa chúng ta kết giao bằng hữu nhiều vô số kể, chỉ cần chúng ta mở miệng, bọn hắn đều sẽ nghĩ hết biện pháp điều tra thân phận của ngươi, diệt sạch gia tộc, tông môn ngươi. Lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa chúng ta vượt xa Vô Hồi, Linh Kiếp và Hồn Thiên. Ngươi, gây nhầm người rồi!
Diêm Lâu đứng ở trong lồng giam mờ tối tìm kiếm lấy bóng dáng Khương Phàm.
Hắn là cao ngạo, nhưng hắn có vốn liếng cao ngạo, Ly Hỏa thánh địa làm việc cường thế, nhưng xác thực có vốn liếng cường thế.
Lồng giam lâm vào an tĩnh.
- Sợ sao? Ha ha! Muộn rồi! Ngươi phải chết, toàn tộc ngươi đều phải chết! Bọn hắn đều sẽ bởi vì ngươi mà chết! Coi như ngươi quỳ ở trước mặt Ly Hỏa thánh địa, hô gia gia gọi tổ tông, cũng sẽ không được tha thứ.
Diêm Lâu cao ngạo đứng đấy, không cầu xin tha thứ, cũng không có để Khương Phàm thả hắn ra ngoài. Bởi vì không bao lâu nữa, Khương Phàm liền sẽ nhận chế tài của Ly Hỏa thánh địa, mình sẽ được thánh địa đón về một lần nữa.
Nhưng...
Diêm Lâu đã đợi lại đợi, hơn nửa ngày đều không có lại truyền đến Khương Phàm thanh âm.
- Người đâu?
Gương mặt Diêm Lâu có chút run rẩy, hỗn đản này lại không nhìn đến hắn rồi?
Khương Phàm xác thực không tiếp tục để ý tới Diêm Lâu, mà là đem ý thức phóng tới trong lồng giam bên cạnh.
Hoa Vị Ương bị Khương Phàm giày vò sợ đã ngoan ngoãn giải trừ liên hệ với nhẫn không gian.
Nàng là đệ tử thiên tài trong Xích Tiêu cung, thân phận lại đặc biệt, vũ khí linh đan bên trong cũng không kém.
- Thanh kiếm này hình như không tệ.
Khương Phàm đem đồ trong nhẫn không gian đều tung ra đến, nhặt lên một thanh trường kiếm.
Tiểu gia hỏa đã nhận ra khí tức kim loại, vui sướng nhảy tới trên thân kiếm. Hai cái chân nhỏ như sợi rễ thăm dò mấy lần ở phía trên, từ từ 'Dính' ở bên trên, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của bọn người Khương Phàm và Dạ An Nhiên thì liền 'Đâm' vào.
Toàn thân 'Sợi rễ' lấp lóe huỳnh quang, thân thể 'Thẳng tắp', vui sướng lay động, chậm chạp lại mạnh mẽ hấp thu chất liệu kim loại bên trong lợi kiếm.
Lợi kiếm oanh động, tia sáng dần dần ảm đạm.
Đại khái qua nửa giờ, một thanh bội kiếm của đệ tử thân truyền Xích Tiêu tông liền biến thành một mảnh sắt vụn, nhẹ nhàng đụng một cái thì đã rơi đầy ra trên đất.
Dạ An Nhiên kinh ngạc nhìn một màn này, vậy mà cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Đây mới chỉ là một sợi rễ thôi!
- Thật là lợi hại.
Khương Phàm vừa mừng vừa sợ, nhỏ như vậy mà đã có uy lực này, sau khi lớn lên còn cao đến đâu đây, không hổ là Hoàng Giả trời sinh.
Tiểu gia hỏa giống như vẫn chưa thỏa mãn, vòng quanh Khương Phàm nhảy tới nhảy lui.
Khương Phàm dứt khoát đem đồ sắt trong nhẫn không gian của Hoa Vị Ương thu vào thanh đồng tiểu tháp, cũng đưa tiểu gia hỏa vào bên trong.
- Tùy tiện ăn đi!
- Chuyến này ngươi tới Thiên Khải bí cảnh quá đáng giá.
Dạ An Nhiên rung động không thôi, mặc dù xác thực đã chọc phải kẻ địch, nhưng thu hoạch lại quá lớn.
- Ngươi còn không có nhớ được chút gì sao?
Khương Phàm hỏi Lý Dần ở bên cạnh.
- Đầu trống rỗng.
Lý Dần lắc đầu, thật sự không nhớ nổi cái gì.
- Chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, ngươi làm sao bây giờ?
- Có thể mang ta cùng rời khỏi không?
- Vậy không được.
- Vì sao?
- Kẻ địch của ta rất nhiều, đi theo ta không có chỗ tốt.
- Ta có thể giúp ngươi. Ta cảm giác các ngươi... Rất thân thiết, có một cảm giác không nói được.
- Thiên Khải bí cảnh rất nguy hiểm, nếu không cứ mang hắn về đi.
Mặc dù Dạ An Nhiên cảm thấy Lý Dần cổ quái, nhưng ở chung được vài ngày như vậy, hẳn là có thể xác định không phải kẻ xấu gì.
Nếu như giống Diêm Lâu hay Lục Thanh Tuyệt như thế, cho dù mất trí nhớ thì kiêu ngạo vẫn còn tận trong xương tuỷ, cũng sẽ làm cho người ta chán ghét. Huống chi, bọn hắn còn có Nạp Lan Thanh Cảnh mà. Để Nạp Lan Thanh Cảnh và Lý Dần ở chung mấy ngày, nếu quả thật có vấn đề thì đuổi đi cũng không muộn.
Khương Phàm cũng nghĩ đến Nạp Lan Thanh Cảnh.
- Tốt thôi, giới thiệu cho ngươi mấy người bạn.
- Có thể gặp được các ngươi, thật tốt.
Lý Dần lộ ra nụ cười xán lạn, chân thành lại tinh khiết.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười, gia hỏa này ngoại trừ có chút cổ quái, nhưng kỳ thật lại cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
Khi bọn hắn đang nhàn nhã thoải mái trong rừng rậm, Tô Triệt đi hơn vạn dặm bí cảnh, lấy được hai giọt thánh huyết, về tới nơi chạm mặt với Khương Phàm lúc trước.
Cùng lúc đó, số lượng lớn đệ tử thánh địa, còn có hơn ba trăm vị thí luyện giả, đều đã tụ tập đến gần đó.
Trên danh nghĩa là chứng kiến, trên thực tế là chuẩn bị đoạt lấy.
Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Khương Phàm xuất hiện.
Danh Sách Chương: