Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khương Phàm là con nuôi của Khương Vương, vẫn luôn không ở trong Khương Vương phủ, chuyện này trong thành Bạch Hổ cũng không phải bí mật gì. Nhưng cảm giác tồn tại trước đó về hắn quá thấp, không có người nào lưu ý hắn cụ thể ở đâu.

Bọn hắn sáng sớm hôm nay đã cẩn thận đi điều tra về Khương Phàm, chỉ là không nghĩ tới trong núi rừng vậy mà có bày mê trận.

Đây là Khương Vương phủ đặc biệt bố trí cho hắn sao?

- Có phải ngươi có gì đó giấu diếm chúng ta hay không? Hắn lúc ấy phản kϊƈɦ như thế nào?

Một tên tráng hán bỗng nhiên quay đầu chất vấn nữ tử mặt mày hốc hác.

Càng điều tra, càng cảm giác tiểu tử này không đơn giản. Hắn cũng thực sự không nghĩ ra một tiểu hài làm thế nào lại có thể liên tiếp giết chết môn đồ Sinh Tử môn của bọn hắn.

- Ta đã nói rồi, hắn có thể kéo mở Ô Cương Cung. Loại vũ khí hạng nặng Ô Cương Cung kia có lực sát thương vô cùng mạnh, nếu như sử dụng thoả đáng, đừng nói ta hay ngươi, ngay cả đội trưởng cũng đều có thể bị uy hϊế͙p͙.

Nữ nhân kia tức giận, nàng đã giải thích năm lần.

- Coi như có thể kéo mở Ô Cương Cung, cũng không có khả năng liên tiếp giết chết bốn người huynh đệ của chúng ta.

Những môn đồ khác đến bây giờ cũng vẫn không thể tiếp nhận được cái chết của bọn người Hồ Dương. Người của Sinh Tử môn bọn hắn, ai không phải ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao thân kinh bách chiến, coi như bị đánh lén đều có thể tránh đi nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy liền chết.

- Không được ầm ĩ. Mặc kệ hắn có đặc thù gì, có bí mật gì, chọc đến Sinh Tử môn chúng ta thì phải chết!

Hoàng Hùng không nghĩ ra một tiểu tử sẽ có năng lực lớn như vậy, nhưng nếu phát sinh, hắn nhất định phải cho những môn đồ phía dưới một cái công đạo.

- Đội trưởng, muốn báo với Tiêu Thắng Dũng hay không, dù sao Tiêu Khuê cũng đã chết rồi.

- Không cần nóng nảy, chờ chúng ta bắt thằng nhãi con này, cùng một chỗ đưa qua.

- Thời gian dài mà Tiêu Khuê không trở về nhà, có thể hay không...

- Hắn thường xuyên lưu luyến nơi bướm hoa, mười ngày tám ngày không trở về nhà đều bình thường.

- Cần báo cho các phân đội khác không?

Nữ nhân mặt mày hốc hác hỏi.

- Ngươi nói cần không, chỉ một tiểu hài tử mà làm to chuyện? Chính chúng ta xử lý không được sao?

Hoàng Hùng lườm nàng một cái, cái này đã đủ mất mặt, phân đội khác biết được còn không biết sẽ chế giễu thế nào.

- Bây giờ chúng ta làm sao đây, tiếp tục đi vào tìm kiếm?

- Chúng ta chờ trong thành Bạch Hổ, ta cũng không tin hắn không vào Đại Hoang.

Nếu như không phải Sinh Tử môn bọn hắn không tiện bại lộ, càng không thể gây phiền toái cho Khương Vương phủ, Hoàng Hùng thật muốn trực tiếp đạp bằng mảnh rừng núi này, móc tên tiểu tử kia ra.



Khương Phàm trở lại sơn cốc, đem Hổ Văn Thảo và sáu bình linh dịch ra, bày toàn bộ ra ở trước mặt.

Tiếp tục tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Hai ngày sau!

Rống!!

Hổ khiếu vang vọng rung động sơn cốc.

Ngọn lửa màu vàng óng từ cánh tay phải Khương Phàm phát ra, cuồng dã xoay tròn, hội tụ thành một đầu hổ uy nghiêm, kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ đánh tới ngọn núi bên ngoài mười mét, tiếng vang ầm ầm sụp ra hố sâu gần mười mét.

Trêи cánh tay phải tráng kiện của Khương Phàm lóe ra đường vân màu vàng kim nhàn nhạt, là kinh mạch phát sáng chiếu ánh ra mạch máu hình thành vết tích, nhìn rất thần bí lại cứng rắn.

- Linh Anh cảnh đệ lục trọng!

Khương Phàm thở ra một hơi, trêи mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Tiêu hao sáu bình linh dịch, ăn xong tất cả Hổ Văn Thảo, cuối cùng đem Hổ Khiếu Quyền đánh ra thế công càng hung mãnh.

Không chỉ là đầu hổ, còn kéo theo liệt diễm mênh ʍôиɠ, cảnh giới cũng theo tăng lên tới đệ lục trọng.

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được thân thể đang biến hóa, khí hải phát triển, kinh mạch tráng kiện, ngay cả mạch máu đều được rèn luyện, toàn thân tràn đầy lực lượng mênh ʍôиɠ.

Loại tầng tầng đột phá cảnh giới này, thân thể lần lượt có cảm giác biến hóa, thật sự là rất thư thái.

- Phàm ca ca, huynh đến cùng là tu luyện võ pháp gì vậy?

Khương Uyển Nhi kỳ quái hỏi Khương Phàm, vì cái gì luôn tránh né mình.

- Về sau sẽ giải thích cho muội. Kinh mạch thế nào rồi?

- Mỗi ngày đều có chuyển biến tốt đẹp.

Kinh mạch Khương Uyển Nhi hiện tại không chỉ không đau, mà thỉnh thoảng còn sẽ tản mát ra vài tia cảm giác mát rượi, mặc dù vẫn không thể ngưng tụ linh lực phóng xuất ra, nhưng có thể đạt tới loại hiệu quả này thì nàng đã rất thỏa mãn.

- Ta lại phải đến Đại Hoang, muội nhớ kỹ uống thuốc đúng hạn.

Cảnh giới Khương Phàm tăng lên, lực lượng cũng đủ.

Mặc dù không đến mức trực tiếp khiêu chiến đám người Sinh Tử môn kia, nhưng võ pháp của mình chí ít có thể phát huy uy lực, coi như gặp được cũng có thể ứng phó.

- Khương Phàm, ngươi rốt cục cũng đi ra.

Yến Khinh Vũ từ trong rừng đi tới, yêu kiều thướt tha, tóc dài tới eo, như hoa lan trong cốc vắng, khí chất xuất trần.

Nàng thật rất đẹp, bộ dáng khí chất đều tốt, chỉ là ngạo khí trong ánh mắt dù sao cũng khiến người ta có cảm giác cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.

- Cô làm sao lại ở đây?

- Chờ ngươi.

- Bất quá xem ra không cần thiết.

Sau khi Yến Khinh Vũ giải độc liền muốn đưa cho Khương Phàm chút đan dược chữa thương, biểu đạt lời cám ơn của mình, không nghĩ tới sau khi xông vào trong núi rừng kém chút không ra được.

Nàng tìm không thấy Khương Phàm, chỉ có thể thỉnh thoảng đi đến chờ ở bên ngoài.

Đây là lần thứ năm nàng tới đây.

Đã lớn như vậy, nàng còn là lần đầu tiên chủ động chờ nam hài tử, lại không dễ dàng đợi được Khương Phàm đến, hắn vậy mà sinh long hoạt hổ, toàn thân trêи dưới ngay cả một cái vết sẹo cũng tìm không thấy.

- Ta đem chuyện Sinh Tử môn nói cho phụ thân, người đã phái người điều tra môn đồ Sinh Tử môn. Nhưng dính đến cứ điểm thứ ba, người chỉ có thể âm thầm tra xét. Ngươi mấy ngày nay tốt nhất lưu trong Bạch Hổ thành, bọn hắn chí ít không dám làm càn ở nơi này. Trong mấy ngày nay, phụ thân còn có Côn Bác tướng quân đều sẽ điều khoảng năm trăm Huyền Giáp vệ trái phải phân tán đến bên đây bảo hộ ngươi và Uyển Nhi.

Thời điểm Yến Khinh Vũ nhấc đến Sinh Tử môn với phụ thân, phụ thân cũng không có phẫn nộ. Tựa như rất thất vọng đối với thế cục Bạch Hổ quan hiện tại, cũng rất vô lực.

Việc bọn hắn có khả năng làm có thể chỉ là bảo vệ tốt huynh muội Khương Phàm mà thôi.

- Ta đối với Đại Hoang còn quen thuộc hơn so với bọn hắn rất nhiều, chỉ cần cẩn thận, bọn hắn tìm không thấy ta. Khương Phàm không muốn hao tốn thời gian, hắn và Bạch Hoa còn có ước hẹn ba tháng, đến bây giờ đã qua mười ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK