Chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, Khương Phàm lại nhắm mắt cảm nhận Đan Hoàng Cổ Kinh.
Tinh Hải mênh mông bên trong lại chỉ có mười mấy viên đan dược mới, giống như là tinh thần (ngôi sao) sáng tỏ, lóe ra tia sáng mê người.
- Mặc dù ngươi có thể luyện chế đan dược tam phẩm, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là theo ta chỉ đạo mà luyện được. Đối với đan thuật ngươi hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có tự mình tìm hiểu. Từ hôm nay trở đi, ngươi vứt bỏ tất cả tạp niệm, hết sức chuyên chú luyện chế đan dược cho ta. Ta cũng không ép ngươi dùng một năm nữa. Chừng nào ngươi có thể gọi tỉnh ba trăm viên thuốc Tinh Hải, cũng quen thuộc luyện chế thì ta sẽ không lại hạn chế ngươi.
Linh hồn Đan Hoàng cảm giác ước định thời gian không có ý nghĩa gì cả, không bằng quy định số lượng, càng có thể kích thích tính tích cực của Khương Phàm.
Mà, thuần thục ba trăm viên thuốc, nói nghe thì dễ. Muốn trong vòng một năm nắm giữ được là quá khó khăn.
Nếu như có thể hoàn thành, nói rõ Khương Phàm xác thực có thiên phú, đáng giá để bồi dưỡng. Nếu như lại có thể sớm mấy tháng, mình phải bồi dưỡng hắn thật tốt.
- Được!!
Khương Phàm rốt cuộc cũng tràn ngập nhiệt tình, sau khi cẩn thận cảm nhận đan dược trong Tinh Hải thì hắn liền chạy thẳng đến Dược sơn lấy đi một linh thảo linh quả, trở lại sân nhỏ bắt đầu bế quan luyện đan.
La Phù sơn mạch, náo nhiệt lại oanh động.
Tin tức Nạp Lan gia trùng kiến thành Bát Bảo đã truyền khắp La Phù.
Bất luận là tông môn La Phù hay đám tán tu đều rất rõ ràng nội tình Nạp Lan gia.
Nếu quả thật có thể trùng kiến, chợ đen La Phù chẳng khác nào chân chính có đối thủ cạnh tranh.
Rất nhiều tông môn đều tính toán muốn quấy rối thế nhưng lại e ngại uy thế Khương gia và Thiên Sư tông, không có người nào dám tùy tiện quấy nhiễu. Nhất là sau khi Thánh Nữ tông tuyên bố hợp tác cùng Thiên Sư tông, thành Bát Bảo trùng kiến sẽ càng thêm thuận lợi.
- Khương Hồng Võ ơi Khương Hồng Võ! Nếu như ngươi chết tại thành Bạch Hổ thì tốt biết bao.
Tông chủ Thiên Cương tông, Lương Huyền Nghĩa đứng trên đỉnh núi, nhìn về hướng Thiên Sư tông, hai tay nắm chắc lại buông ra, buông ra lại dùng sức nắm chặt. Sắc mặt bình tĩnh, không che giấu được lo nghĩ trong lòng.
Thật vất vả mới nhấc lên dư luận lại bị trận săn giết đặc sắc này của Khương Hồng Võ tiêu hủy triệt để.
Bây giờ các nơi La Phù đều đang nghị luận, từ biểu hiện của Khương Hồng Võ và Thiên Sư tông có thể thấy, bọn hắn không giống như hợp tác cùng Đại hoàng tử.
Nói cách khác, Thập Bát Tông La Phù có nội ứng, một người khác hoàn toàn!
Thiên Sư tông thoát khỏi hiềm nghi, còn thay La Phù thành công thắng được danh dự.
Bây giờ không chỉ có bắt đầu kế hoạch kiến lập đại thành đệ nhất mà bọn họ còn thành công lôi kéo được Thánh Nữ tông.
Danh khí của Thiên Sư tông tại La Phù đã lớn tăng lên rất nhiều, như rằng đang muốn trở lại vị trí Tam Tôn.
- Huyết thư... Huyết thư...
Bây giờ Lương Huyền Nghĩa lo lắng nhất chính là thứ này.
Đại hoàng tử bị giữ lại, nếu như phun ra huyết thư, Thiên Cương tông sẽ lập tức biến thành mục tiêu công kích.
- Là ý trời sao?
Lương Huyền Nghĩa gắt gao nắm chặt hai tay.
Nếu như không có hai phụ tử Khương Hồng Võ và Khương Phàm này thì hắn đã sớm trục xuất Thiên Sư tông trong đại hội La Phù, chờ sau khi Đại hoàng tử nhấc lên hành động xâm lấn, hắn sẽ đẩy dư luận lên giá họa cho Thiên Sư tông, cũng có nghĩa là sẽ phế đi huyết thư trong tay Đại hoàng tử. Hắc Hồn Tán cũng có thể hãm hại Đại hoàng tử, dùng cái này nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa và hoàng thất.
Hắn có thể nhân cơ hội này, trọng chỉnh các tông La Phù, bước lên vị trí đệ nhất tôn chủ. Thậm chí trong lúc Vô Hồi thánh địa và hoàng triều hỗn chiến hắn còn có thể thu lợi.
Thế nhưng...
Người tính không bằng trời tính, hai phụ tử Khương gia này lại xuất hiện ngoài ý muốn, hủy hoại hết toàn bộ kế hoạch của hắn.
- Ta không thể chết được! Ta còn có thể thay đổi càn khôn.
Lương Huyền Nghĩa nhắm hai mắt để cho mình tỉnh táo lại.
Thật lâu...
Một trận gió núi lạnh lẽo thổi qua, Lương Huyền Nghĩa đột nhiên mở mắt ra, một tia lạnh lẽo hiện lên trên đáy mắt.
Đại hoàng tử!
Muốn giải quyết huyết thư thì phải đến giải quyết Đại hoàng tử.
- Nếu như Đại hoàng tử chết trong Thiên Sư tông, ước định hai bên chẳng khác nào không còn giá trị rồi. Lang Gia hoàng triều có thể nhấc lên chiến tranh quy mô lớn, toàn diện xâm lấn La Phù.
Lương Huyền Nghĩa càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Mặc dù Đại hoàng tử đang bị giam tại Thiên Sư tông, phòng giữ nghiêm ngặt nhưng cũng không phải không có cơ hội.
Có thể... Hạ độc!!
Lợi dụng đệ tử ở đó, lợi dụng trưởng lão ở đó.
- Đây là biện pháp duy nhất! Đánh cược lần cuối! Thắng làm vua thua làm giặc...
Lương Huyền Nghĩa quay người liền muốn đi an bài, thế nhưng...
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Lương Huyền Nghĩa đại biến, sau lưng không biết từ lúc nào lại có một lão nhân đứng đấy?
Đến đây lúc nào?
Vì sao hắn lại không biết được?
- Lão phu, Ngụy Thiên Thu của Vô Hồi thánh địa!
Lão nhân mặt mũi nhăn nheo, già nua còng xuống, chỉ một câu đã để mặt Lương Huyền Nghĩa xám như tro.
- Ngươi... Ngươi tại sao lại ở nơi này?
Lương Huyền Nghĩa khẩn trương lại sợ hãi, chẳng lẽ đã tra ra được?
- Ta, đến đòi mạng của ngươi.
Ngụy Thiên Thu ngưng tụ ánh mắt, toàn thân bạo phát khí lãng mãnh liệt.
Lương Huyền Nghĩa lập tức muốn chạy khỏi vách núi nhưng lại phát hiện thân thể không cử động được.
- Ta... Ta... Ta làm sao vậy?
Đây là võ pháp gì?
Đây là linh văn gì?
Từ linh lực đến khí hải, từ huyết dịch đến xương cốt của Lương Huyền Nghĩa đều hoàn toàn đọng lại.
Ngoại trừ ý thức, những khác đều giống như đã không còn thuộc về hắn. Hắn muốn nói chuyện, lại không cảm giác được miệng mình đang ở đâu.
Sợ hãi giống như là như thủy triều đang nuốt hết hắn.
Không!!
Không không không!!
Ta không thể chết!
Ta không thể chết!
Cánh tay phải khô gầy của Ngụy Thiên Thu hướng về phía trước tìm tòi, một cổ đao nặng nề xuất hiện ở trong tay.
- Quy củ, chính là quy củ. Ngươi có gan đi chống lại, thì phải có dũng khí đến gánh chịu hậu quả.
Ngụy Thiên Thu vung trọng đao lên, chém về phía trước một chém.
Phốc phốc!
Một cái đầu rơi xuống đất, nhưng máu tươi lại ngưng đọng lại, một giọt cũng không hề vung ra ngoài.
Danh Sách Chương: