Hắn đương nhiên biết ngồi ở chỗ này rất nguy hiểm, nhưng chỉ có thế này mới có thể chân chính dẫn dụ Khương Hồng Võ tới.
- Điện hạ.
Khương Hồng Dương đi vào tầng cao nhất, cung kính hành lễ với Tam hoàng tử.
- Phát hiện Khương Hồng Võ rồi?
Tam hoàng tử nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Tinh thần bọn người Bạch Ngao Thương chấn động.
- Còn không có. Khương Hồng Võ vô cùng giảo hoạt, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện xuất hiện. Ta đã nghĩ đến chủ ý có thể kích thích bọn hắn đến. Nếu như bọn hắn thật ở trong thành liền sẽ loạn trận cước, sớm xuất thủ. Nếu như còn không có vào thành Khôi Binh, sau khi nhận được tin tức thì hắn cũng sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Sau khi Khương Hồng Dương nói xong, ho nhẹ vài tiếng, hạ giọng nói.
- Ta đề nghị... Cách mỗi một giờ, ở trước mặt mọi người xử tử một tên. Bọn hắn nhiều người, giết bốn năm ngày cũng chỉ mới một trăm người. Nhưng thế này lại có thể kích thích cực lớn đến Khương Hồng Võ.
Nét mặt của bọn người Bạch Ngao Thương lập tức quái dị.
Chủ ý này điên rồi.
Tuy nhiên… lại rất hữu hiệu!!
Dù sao bọn hắn đối mặt cũng là Khương Hồng Võ, mà trận dụ sát này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.
- Chuẩn, thông tri pháp trường, lập tức chấp hành. Nhóm đầu tiên, trước hết giết mười tên.
Tam hoàng tử gật đầu, chủ ý này quả thật không tệ.
- Ta đi chấp hành ngay.
Khương Hồng Dương hạ thấp mình lui lại.
- Chờ một chút. Mấy người Khương gia các ngươi cũng đều tới đây đi. Bồi tiếp ta, sẽ an toàn hơn.
Tam hoàng tử không chỉ có đem mình làm mồi nhử, Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương cũng đều là mồi nhử.
Đã có biện pháp kích thích Khương Hồng Võ sớm xuất thủ, bọn người Khương Hồng Dương cũng nên đến đây.
Bên trong pháp trường!
Phó cung chủ Cửu Tiêu cung - Tống Thiên Hùng tự mình đi đến trước sân hành hình:
- Phụng lệnh điện hạ, thay đổi phương thức hành hình.
Bọn người Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên liên tiếp ngẩng đầu.
Ba nhà tộc nhân đều âm thầm khẩn trương, trực tiếp giết không được sao, còn muốn tra tấn bọn hắn?
Tống Thiên Hùng để cho trong ngoài pháp trường đều yên lặng, cao giọng hô to:
- Lập tức lên, cách mỗi một giờ, giết một tên. Bảy trăm ba mươi sáu người, giết hết mới thôi.
Bên ngoài pháp trường lập tức xôn xao.
Bọn người Yến Tranh thì sắc mặt trắng bệch.
Giết từng người?
Để bọn hắn tận mắt nhìn thân nhân chết ở trước mắt sao?
Có còn nhân tính hay không?
Coi bọn họ là thành cái gì rồi?
- Tam hoàng tử, ngươi cút ra đây cho ta. Chúng ta trấn thủ Đại Hoang hai mươi năm, chưa bao giờ lui nửa bước. Chúng ta xứng đáng với Thương Châu, xứng đáng với Bắc Cương.
Hùng Chiêm Nguyên đột nhiên nổi giận, điên cuồng xé rách lấy xiềng xích.
- Giết!!
Tống Thiên Hùng thét lên một tiếng ra lệnh, giận dữ chỉ vào mặt Hùng Chiêm Nguyên.
Trăm vị cường giả Thổ Linh văn xung quanh hình đài lập tức phóng thích mênh mông Thổ nguyên lực, trùng kích đâm đến trên hình dài.
Mười mấy cây chùy nhọn đâm vào, xuyên thủng thân thể hùng tráng của Hùng Chiêm Nguyên.
- Chiêm Nguyên!
- Phụ thân... A a a...
- Không!! Không...
Đám người trên hình dài kịch liệt giãy dụa, muốn rách cả mí mắt.
- A...
Hùng Chiêm Nguyên trừng trừng hai mắt, trùng điệp quỳ trên mặt đất, chỉ lên trời bi thương gầm thét.
- Tam hoàng tử, ngươi như vậy mà lãng phí võ tướng cứ điểm, tất lạnh một trăm ngàn thiết quân trái tim Bạch Hổ quan. Một khi Đại Hoang có biến, thủ hộ cứ điểm bất lợi, ai đến ngăn cản mãnh thú ác linh, ai đến thủ hộ một trăm ngàn con dân Thương Châu. Ngươi... Ngươi...
Hùng Chiêm Nguyên nói, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, vô lực cúi đầu.
Yến Tranh cùng Côn Bác gắt gao nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực.
Giờ khắc này, bọn hắn không chỉ là thất vọng, càng là vô cùng oán hận.
- Điện hạ có lệnh, đợt thứ nhất... bắt mười tên trước. Lý do công bằng, ngẫu nhiên lựa chọn.
Tống Thiên Hùng lạnh lùng nhìn bọn hắn, tựa như nhìn gia súc đợi làm thịt, vung ra mười giọt máu tươi, vẩy hướng về phía pháp trường, nhỏ đến trên thân mười người trong đó.
- Không được, ta không muốn chết.
Mười người hoảng sợ hãi thét lên, kịch liệt giãy dụa.
Mười vị đệ tử Cửu Tiêu cung nhảy đến trên hình dài, mở xiềng xích ra, thô lỗ lôi ra mười người được tuyển chọn.
- Bọn súc sinh các ngươi, để ta trước, trả nữ nhi của ta lại đây. Buông ra, con bé chỉ mới năm tuổi, năm tuổi thôi. A a a! Tam hoàng tử, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Đổi thành ta, đến đây, đổi thành ta.
Người thân trên hình dài điên cuồng giãy dụa, bị xiềng xích xé rách máu me be bét khắp người.
- Giết!!
Tống Thiên Hùng quát to một tiếng chói tai, mười cái đầu lăn xuống tại chỗ
Giờ khắc này, bên ngoài pháp trường đã vô cùng xôn xao bạo động, đều bị một màn tàn nhẫn này kích thích.
Rất nhiều cường giả trên tháp quan sát xung quanh hình thành bên lập tức ngưng mi quan sát, tìm kiếm lấy thân ảnh khả nghi.
Thế nhưng, xem đi xem lại, thực sự cũng không nhìn ra cái gì.
Chu Thanh Thọ và Tiêu Phượng Ngô lẫn trong đám người, nhìn một màn bi thảm phía trước, trên mặt không còn có nửa điểm nhẹ nhõm.
Vốn là tới xem náo nhiệt, trong lòng lại cứ như bị thứ gì đó nắm lấy.
- Đây là đang bức Khương Hồng Võ xuất hiện sao? Muốn giết cứ giết, có nhất định phải như vậy hay không? Tam hoàng tử không sợ Bạch Hổ quan tạo phản?
Sắc mặt Chu Thanh Thọ cực kỳ khó coi, máu tươi đầy đất kích thích hắn thật sâu.
- Quá hèn hạ, là chủ ý của người nào, có còn nhân tính hay không.
Tiêu Phượng Ngô chau mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm. Vào lúc này, Thú linh văn trên trán của hắn đã nổi lên vài tia ấm áp, giống như đang chỉ dẫn cho hắn cái gì đó.
- Ừm? Cỗ khí tức này...
Tiêu Phượng Ngô lập tức quay đầu lại nhìn qua đám người hỗn loạn chen chúc ở phía sau.
Danh Sách Chương: