Trong hai ngày sau đó, Khương Phàm đều đắm chìm tại bên trong Bá Đao Thức đơn giản lại không đơn giản kia. Mỗi lần phóng thích đều để hắn phấn chấn kϊƈɦ động, sơn lâm cứ thế mà bị đánh loạn thất bát tao. Mỗi lần chặt xuống cũng đều sẽ chấn động huyết khí, nghiền ép lấy tiềm lực. Kết quả trước trước sau sau hai ngày xuống tới, mạch máu vậy mà trở nên càng phát ra cứng cỏi, tốc độ máu chảy tăng cường hơn rất nhiều, hắn không chỉ có lực lượng biến lớn hơn nhiều, mà cả tinh khí người cũng đều vô cùng dồi dào.
Khương Phàm vẫn lấy làm kiêu ngạo về thể chất của mình, vậy mà mạnh lên chí ít gấp đôi. Hắn bây giờ có thể liên tiếp vung ra ba đạo Bá Đao Thức, còn có thể có dư lực đứng vững.
Khương Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tàn đao bỗng nhiên biến mất, sau một khắc liền xuất hiện ở trêи khí hải, lẳng lặng lơ lửng.
- Có ý tứ.
Khương Phàm lộ ra dáng tươi cười, không chỉ có uy lực mạnh mẽ, còn có thể dùng làm đánh lén, so với giấu trong Thanh Đồng Tiểu Tháp phù hợp hơn nhiều.
Khương Vương phủ.
- Nhi tử Tiêu Khuê của ta đâu!
- Khương Hồng Dương, Đại trưởng lão, các ngươi giải thích rõ ràng cho ta!
Tiêu Thắng Dũng hai mắt sung huyết, căm tức nhìn Khương Hồng Dương cùng Đại trưởng lão trước mặt.
Từ khi phát hiện Tiêu Khuê mất tích đến bây giờ, trọn vẹn đã tìm mười ngày, không hề có một chút tin tức nào. Hắn từ lúc bắt đầu liền dự cảm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định.
Nhưng hôm nay hắn thực sự nhịn không được.
- Chúng ta thật đáng tiếc, nhưng Tiêu Khuê rất có thể đã bị ngộ hại.
Đại trưởng lão không thể không kiên trì mở miệng.
- Ai làm! Đừng nói với ta là tên phế vật Khương Phàm kia... !
Tiêu Thắng Dũng chỉ vào Đại trưởng lão gầm thét.
- Vừa mới bắt đầu là ta liên hệ Tiêu Khuê, hi vọng hắn có thể tìm tới Sinh Tử môn, xin mời mấy tên môn đồ đến Đại Hoang xử lý Khương Phàm. Nhưng vài ngày sau, ta phát hiện Khương Phàm vẫn còn sống rất tốt, liền muốn thúc thúc giục Tiêu Khuê. Kết quả phát hiện... Tiêu Khuê mất tích. Ta lại tự mình liên hệ đội trưởng phân đội thứ năm Thôi Sâm của Sinh Tử môn tiến vào Đại Hoang chấp hành nhiệm vụ. Nhưng mấy ngày trước hắn đưa tới tin tức, tập thể phân đội thứ mười đã mất tích. Tiêu Khuê liên hệ, chính là phân đội thứ mười. Chúng ta cũng cảm giác sự tình có điều kỳ quặc, liền bắt đầu điều tra, nhưng không thu hoạch được gì.
Đại trưởng lão rất không nguyện ý nói cho Tiêu Thắng Dũng tin tức này, nhưng sự thật chứng minh, Tiêu Khuê rất có thể đã chết rồi.
Sắc mặt Khương Hồng Dương cũng rất khó coi, hắn rõ ràng nhất Tiêu Thắng Dũng đối với nhi tử độc nhất kia hắn rất sủng ái, nếu không lúc ấy cũng sẽ không nghĩ đến dùng phương thức thông gia lung lạc cứ điểm thứ ba.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, nháo nháo thế nào mà Tiêu Khuê vậy mà chết rồi.
- Là Yến Tranh cùng Côn Bác?
Tiêu Thắng Dũng không tin Khương Phàm có thể giết con của hắn, vậy cũng chỉ có Yến Tranh cùng Côn Bác.
Đại trưởng lão lắc đầu nói:
- Rất không có khả năng. Ngươi so với chúng ta càng hiểu rõ Yến Tranh cùng Côn Bác hơn, bọn hắn mặc dù rất cố chấp, nhưng đều rất chính trực, sẽ không làm loại sự tình âm tàn này.
- Ngoại trừ bọn hắn còn có thể là ai?
- Không cho ta một lời giải thích, vậy thì đừng mơ tưởng cứ điểm thứ ba chúng ta lại ủng hộ ngươi.
Tiêu Thắng Dũng thực sự ép không được cỗ hỏa khí kia, thân thể hùng tráng tản ra khí tức bức nhân sát phạt.
- Tiêu tướng quân, ngươi tỉnh táo trước, chúng ta ai cũng không nguyện ý...
- Im miệng! Là các ngươi liên hệ Tiêu Khuê, các ngươi liền phải phụ trách tìm hắn! Ta hạn các ngươi thời gian hai ngày, tra ra hung thủ cho ta, nếu không... Chính ta tra... !
- Chức trách tướng quân vẫn là phải thủ vệ Đại Hoang, loại chuyện nhỏ nhặt này chúng ta có thể thay ngươi tra.
- Việc nhỏ? Các ngươi cũng biết là chuyện nhỏ? Một việc nhỏ mà giày vò đến bây giờ?
Tiêu Thắng Dũng mang chiến đao lên trực chỉ Khương Hồng Dương, khí thế bức người.
- Ta thấy ngươi thật đúng là không có quyết đoán như Khương Hồng Võ. Hai ngày sau, các ngươi tra không được hung thủ, ta lập tức điều Huyền Giáp vệ, san bằng cứ điểm thứ tám bên ngoài sơn lâm. Sự tình đều từ Khương Phàm mà lên, khẳng định cùng hắn có quan hệ. Bắt hắn, hết thảy liền đều rõ ràng.
Khương Hồng Dương đứng dậy nhắc nhở:
- Yến Tranh cùng Côn Bác ở nơi đó đồn trú một ngàn Huyền Giáp vệ, nếu như ngươi cưỡng ép xông vào, thế tất sẽ cùng hai đại cứ điểm nổi xung đột.
Đại trưởng lão cũng đứng dậy khuyên giải, bọn hắn mặc dù không để ý Tiêu Thắng Dũng có giết chết Khương Phàm hay không, nhưng tuyệt không hi vọng nhìn thấy ở giữa cứ điểm phát sinh hỗn loạn gì. Dù sao ngay mai "Điện hạ" sẽ tại Thiên Hoa điện đó nhìn chăm chú hết thảy mọi chuyện phát sinh bên trong thành Bạch Hổ, nếu như cứ điểm sai lầm, chẳng khác nào bọn hắn vô năng.
- Đó là chuyện của các ngươi!
- Trong vòng hai ngày, các ngươi có thể tra ra hung thủ,thì sẽ chẳng có chuyện gì. Nếu như không thể, các ngươi ngăn Yến Tranh cùng Côn Bác lại cho ta. Ta tự mình bắt lấy Khương Phàm.
Tiêu Thắng Dũng không cho bọn hắn cơ hội cãi lại, hét lớn một tiếng, mang theo bọn thị vệ rời đi.
Khương Hồng Dương cùng Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm, lại cũng không ai nói gì. Tra xét vài ngày như vậy đều không có tra được hung thủ, thời gian hai ngày lại có thể tra được cái gì?
Tính tình Tiêu Thắng Dũng rất nóng nảy, nếu quả thật khởi xướng đến, ai cũng ngăn không được.
...
Hôm nay là ngày Thiên Hoa điện cử hành đại hội giám bảo, người các nơi ở Thương Châu lục tục đuổi tới, đưa tới oanh động không nhỏ.
- Mau nhìn, người Cẩm Thành tới.
Danh Sách Chương: