Sắc mặt Bạch Trầm Hương lập tức trở nên vô cùng khó coi, Hoá Sinh Bát quả thực bị nát rồi, nhưng bên trong lại mọc ra một gốc cây nhỏ?
Hỗn đản này lại dám dùng Hoá Sinh Bát làm chậu hoa sao?
- Một gốc mầm cây.
Trên mặt Khương Phàm lộ ra mấy phần ý cười, lúc ấy chỉ là muốn để Thiết Long cổ thụ hấp thu năng lượng Hoá Sinh Bát, kết quả Thiết Long cổ thụ lại chạy đến bên trong, sau đó đâm sợi rễ vào bên trong dịch nhờn màu vàng kia.
Chỉ hơn mười ngày mà thôi, Thiết Long cổ thụ ở bên trong dịch nhờn phân tán ra mười mấy sợi rễ, hình thể rõ ràng đã thay đổi, đã cao hơn, còn mọc ra ba cái cành non nớt rất dài.
Bây giờ xem như đã thật sự là mầm cây rồi.
- Trả nó lại cho ta!
Bạch Trầm Hương đè ép lửa giận tràn ngập trong lòng.
- Không thể nào.
Khương Phàm thu Hoá Sinh Bát vào thanh đồng tiểu tháp.
- Ngươi còn thấy không rõ tình thế? Nếu tự mình đến nơi đây cản ngươi, thì cũng đã làm xong chuẩn bị để giết ngươi, cũng có thể để cho ngươi biến mất sạch sẽ.
Khương Phàm cười cười, sau đó nhìn về phía Lý Dần đang bĩu môi ở nơi đó:
- Bạch trưởng lão, ngươi biết người ngươi bắt là ai chăng?
- Ta chẳng cần biết hắn là ai...
- Ngươi tốt nhất vẫn nên để tâm một chút. Ta là từ Vô Hồi thánh địa tới, hắn cũng không phải người Thiên Sư tông, đoán xem là người ở đâu?
Sắc mặt các đệ tử Xích Tiêu tông bỗng nhưng thay đổi, người của Vô Hồi thánh địa?
- Hắn là Thánh linh văn, các ngươi lại đoán xem, thân phận hắn là gì?
Khương Phàm không có chút sợ hãi nào, cũng không khẩn trương, thoải mái mà ứng phó.
Hai tên đệ tử khống chế Lý Dần bắt đầu run cả tay, hô hấp cũng đều trở nên dồn dập hơn.
Thánh văn, Vô Hồi thánh địa?
Xong, gây họa rồi!
Bạch Trầm Hương hừ lạnh.
- Phô trương thanh thế! Ta có thể để ngươi biến mất sạch sẽ, cũng có thể để hắn cùng biến mất, không có ai sẽ biết chuyện ngày hôm nay, cũng không có ai sẽ tìm được thi thể của các ngươi.
Khương Phàm nhẹ cười.
- Những lời này, tự bản thân ngươi tin sao? Vô Hồi thánh địa ngay cả là ai giết tông chủ Thượng Thanh tông đều có thể tra được, còn có thể tra không được ngươi?
Ánh mắt Bạch Trầm Hương có chút ngưng tụ.
Các đệ tử bên cạnh lại càng khẩn trương hơn.
Bọn hắn có can đảm xử lý Khương Phàm, nhưng cũng không dám mạo phạm Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm lại nói.
- Tốt nhất ngươi hỏi lại Hoa Vị Lạc bên cạnh ngươi. Có phải ta có một con Yêu Xà, thường làm bạn ở hai bên, chưa từng rời thân hay không.
Hoa Vị Lạc nuốt ngụm nước bọt.
- Mẫu thân, hắn xác thực có một con Yêu Xà.
- Nó... Mời vừa rời khỏi.
Khương Phàm cố ý nhìn rừng rậm một chút.
Các đệ tử Xích Tiêu tông rốt cuộc cũng trở nên luống cuống, tấp nập trao đổi lấy ánh mắt.
- Bạch trưởng lão, thật đáng tiếc, ngươi chuẩn bị không đầy đủ rồi. Nếu như ta là ngươi, muốn đòi lại con của ngươi, hẳn là nên hạ thấp tư thái đến Thiên Sư tông thỉnh cầu, mà không phải là thô lỗ tổn thương ta. Nếu có thể thả Hoa Vị Lạc đi thì cũng không có ý định tổn thương hai tên kia. Nhưng bây giờ, ta cảm giác có cần phải suy tính thêm một lần nữa.
Toàn thân Khương Phàm nhấc lên liệt diễm, đốt cháy sợi đằng.
Người khống chế sợi đằng kia không còn dám ngăn cản nữa, mặc cho Khương Phàm đốt đứt sợi đằng.
Khương Phàm run rơi dây leo toàn thân.
- Lý Dần, ngươi có thể đến đây.
Lý Dần đứng dậy, hất tay ra, đi lại chỗ Khương Phàm.
Hắn thể hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại rất kích động, sư phụ đúng là sư phụ, tình huống nguy hiểm như vậy đều có thể nhẹ nhõm ứng phó.
- Mẫu thân, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hoa Vị Lạc nắm chặt cánh tay Bạch Trầm Hương, hắn đối với sự tàn nhẫn của Khương Phàm đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, nếu như bây giờ không xử lý sạch, sau này khẳng định sẽ trả thù bọn hắn.
Bạch Trầm Hương trầm mặc thật lâu, sắc mặt giá lạnh thoáng hòa hoãn.
- Hiểu lầm rồi. Ta chỉ là đến đánh với ngươi để bắt chuyện, nếu quả thật phải xử lý ngươi, thì cũng không thể bố trí đơn giản như vậy.
Khương Phàm cười lạnh.
- Cách chào hỏi của Bạch trưởng lão thật đặc biệt nhỉ.
Bạch Trầm Hương không quen mỉm cười, lại khôi phục biểu hiện lạnh lùng:
- Ta mang theo thành ý tới.
- Ha ha, Bạch trưởng lão thật sự có mười phần thành ý đó, suýt chút nữa giết chết chúng ta.
- Đó là chào hỏi, thành ý ở chỗ này.
Bạch Trầm Hương đưa tay lật một cái, từ trong nhẫn không gian ném ra ba hòn đá nặng nề.
Hòn đá rơi xuống đất, âm thanh vô cùng ngột ngạt.
Tàn đao trong khí hải Khương Phàm lập tức oanh động, phá tan khí hải, nở rộ đao khí mãnh liệt. Áo giáp ở trên người cũng bắt đầu phát nhiệt và phát sáng, giống như đang kích động hoan hô chào mừng bạn nó đã trở về.
Khương Phàm có chút ngưng mi.
Áo giáp?
Trên đất hòn đá hơi rung nhẹ, nở rộ lên tia sáng yếu ớt.
- Ta cẩn thận hiểu qua được ân oán giữa ngươi cùng Hoa Vị Lạc và Hoa Vị Ương, giày trên chân Vị Ương hình như là mấu chốt. Ta đã tự mình chạy khắp các tông, cũng ủy thác chợ đen đến khu vực xa xôi của La Phù tìm kiếm. Trước sau đã tập hợp đủ hơn ba mươi tảng đá, từ bên trong chọn lựa ra ba khối này. Ta không muốn Hoá Sinh Bát, ba khối đá này cũng tặng cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể đem Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu trả lại cho ta. n oán giữa chúng ta, xóa bỏ.
Bạch Trầm Hương chủ động hạ thấp tư thái, biểu hiện rất có thành ý.
- Mẫu thân, người muốn cho hết hắn sao?
Hoa Vị Lạc kinh ngạc, kế hoạch trước đó cũng không phải như thế.
Khương Phàm nhìn Bạch Trầm Hương thật sâu.
- Bạch trưởng lão thật nguyện ý hòa giải?
Bạch Trầm Hương ra hiệu Hoa Vị Lạc không nên nói lung tung.
- Ta là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông, sẽ không thật cùng những hài tử các ngươi đây kết thù kết oán. Ngươi đều thả người ra, ta để bọn hắn nói lời xin lỗi, chuyện cứ dừng lại như vậy đi.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng.
- Nếu Bạch trưởng lão đều đã nói như vậy, Hoa Vị Ương và Hoa Vị Yêu có thể trả lại cho ngươi. Giữa chúng ta cũng sẽ không còn ân oán.
Bạch trưởng lão ra hiệu đệ tử đem tảng đá đi qua.
Khương Phàm tiếp nhận tảng đá, thu sạch vào thanh đồng tiểu tháp, nói:
- Buổi sáng ngày kia, Bạch trưởng lão có thể đến Thiên Sư tông lĩnh người.
- Ngươi nói cái gì?
Danh Sách Chương: