Một tên chỉ có thiên phú mà không có năng lực tiếp quản hoàng vị, quả thực là tai nạn cho hoàng triều.
- Nghịch tử!! Phế vật!! Bắt về cho ta, bắt giữ đến tổ từ, chém đầu tế tiên tổ!
Sâu trong Hoàng cung, Nhân Hoàng giận dữ, quần thần sợ hãi.
Tức giận gào thét, không có chút che giấu nào, như lôi đình cuồn cuộn, lay động cung điện.
Các cung điện trong Hoàng cung, tất cả phi Tần, thị vệ đều sợ hãi quỳ xuống đất, kinh hãi nhìn qua phương xa.
Chuyện gì có thể làm cho Nhân Hoàng tức giận đến như thế?
Trong đại điện, một vị tộc lão hoàng thất ra mặt, chắp tay hành lễ:
- Nhân Hoàng bớt giận...
Bành!!
Nhân Hoàng vung lên một chưởng, cương khí cuồn cuộn như thủy triều, tộc lão vừa mới cúi thân thể xuống đã vỡ nát tại chỗ, huyết nhục văng tung tóe, bay ra ngoài, dọc theo thềm đá quay cuồng rơi xuống đất.
Quần thần hồi hộp, toàn thể quỳ xuống.
Bọn thủ vệ phía ngoài quỳ xuống một mảnh, run lẩy bẩy.
Nhân Hoàng lên cơn giận dữ, uy thế kinh khủng tràn ngập cung điện, khuôn mặt trắng noãn bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.
Làm sao lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này?
Sao có thể ngu xuẩn vô năng như vậy!
Lục hoàng tử nghĩ thế nào lại đến khai chiến với Đan quốc?
Cửu công chúa lại làm sao làm, vậy mà để Đan quốc truyền ra tin tức Lục hoàng tử 'Tàn sát bốn vị quốc lão'.
Quần thần quỳ sát, thân thể run rẩy, trong đầu chỉ có một âm quay quanh.
Sai lầm!
Hoàng triều đã sai lầm!
Bọn hắn so với ai khác đều rõ ràng ý nghĩa của Đan quốc, rõ ràng hơn ảnh hưởng mà hoàng thất ám sát quốc quân sinh ra sẽ như thế nào!
Nhất là khi quốc quân tuyên cáo hoàng thất vô tín vô nghĩa, đây là thời kỳ mấu chốt hoàng triều chuẩn bị xâm lấn La Phù!
Nhưng, rốt cuộc Lục hoàng tử đang làm cái gì?!
Sao có thể đem chuyện náo thành bộ dáng như vậy!
Bây giờ nên làm gì?
Bây giờ khẳng định Đan quốc đang rất hỗn loạn lại tức giận, nếu như xử lý không tốt chắc chắn sẽ để hoàng triều có nguy cơ nội loạn.
Nhân Hoàng uy nghiêm thét lên ra lệnh.
- Tra cho ta! Đan quốc rốt cuộc loạn đến trình độ nào!
Thị vệ ngoài điện cung kính lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi.
Nhân Hoàng nhắm mắt lại, cưỡng chế tức giận.
Bốn vị quốc lão bị tàn sát?
Đây là ai tuyên cáo tin tức.
Quốc quân sao?
Lão già này quả nhiên muốn đối nghịch cùng hoàng thất!
Lục hoàng tử sao có thể đem chuyện náo thành dạng này?
Liền xem như là ngu xuẩn thì cũng không thể vô năng như vậy. Trừ phi... Đan quốc đã sớm chuẩn bị, hoặc là trong lúc Lục hoàng tử hành động đã xảy ra ngoài ý muốn!
Sau đó không lâu, Lục hoàng tử trở lại hoàng cung, quỳ rạp xuống trong cung điện.
- Bẩm phụ hoàng! Quốc quân cấu kết Thiên Sư tông, Khương Phàm cùng chi đội Huyết Ngục toàn bộ ẩn núp trong nội bộ Đan quốc! Quốc quân làm bộ phối hợp, Tô Nguyên Minh giả ý đầu hàng, bắt lấy Cửu công chúa, giết chết Thường Ngọc Thư, suýt nữa vây chết chúng ta tại quốc đô! Nhi thần vốn muốn bí mật rời khỏi Đan quốc, trở về bẩm báo tình huống. Nhưng, có một vị gọi Hoàng Đại Bính khổng lồ đột nhiên xuất hiện, gây đại loạn tại Đan quốc, hư hao cung điện, ngược sát Quan Hoa Vinh! Cường giả hoàng thất chúng ta bất đắc dĩ nghĩ cách cứu viện.
Lục hoàng tử biết mình đã làm hư mọi chuyện, không đợi đám người chất vấn liền trước tiên đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên quốc quân cùng Huyết Ngục.
- Huyết Ngục?
Tất cả tộc lão bỗng nhiên biến sắc!
Không phải Khương gia đã vội vàng đến Ly Hỏa thánh địa cứu người sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây!
Trừ phi, trước khi quốc quân Đan quốc tuyên cáo thiên hạ thì đã cùng Thiên Sư tông liên hệ!
Nhân Hoàng đang muốn giận dữ mắng mỏ nhưng thanh âm cưỡng bức đặt ở yết hầu, nhíu mày nhìn chằm chằm Lục hoàng tử quỳ sát ở phía dưới.
Huyết Ngục mai phục!
Tô Nguyên Minh giả ý đầu hàng!
Bắt Cửu công chúa, giết Thường Ngọc Thư!
Còn có Hoàng Đại Bính?
Cái này không phải bọn hắn muốn tính kế Đan quốc, mà là Đan quốc đang chờ đợi bọn hắn vào cuộc.
- Ngươi nói đều là thật?
Ánh mắt Nhân Hoàng dần dần lăng lệ, uy thế nặng nề nương theo sát khí lạnh thấu xương tràn ngập tại cung điện.
Lục hoàng tử kiên trì hô to.
- Ngàn lần chính xác, nhi thần sao dám khi quân.
Đám người trao đổi ánh mắt, nếu thật là như vậy, có lẽ chuyện còn có cơ hội xoay chuyển. Chỉ cần bọn hắn đem nguyên nhân báo toàn thiên hạ thì sẽ có thể thừa cơ đảo loạn Đan quốc, thậm chí có thể bức bách quốc quân thoái vị. Liền xem như loạn ra cũng không đến mức không thể cứu vãn.
Nhân Hoàng đứng dậy, uy nghiêm thét lên ra lệnh:
- Tất cả mọi người, theo ta... Tiếp Đan quốc!
Theo Nhân Hoàng hạ lệnh, cường giả thế gia trong hoàng thành, thủ vệ, cường giả trong hoàng cung, cùng toàn bộ Kỳ Thiên điện xuất động.
Ngay cả các cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ Nam Cương, Đông Cương cũng nhận được điều lệnh, tụ hợp tại hoàng thành.
- Nhân Hoàng đến Đan quốc, đây là muốn bồi tội sao?
- Bồi cái đầu của ngươi, nhà ai bồi tội lại mang nhiều người như vậy.
- Nhân Hoàng chẳng lẽ muốn vây bắt Đan quốc?
- Hoàng thất rốt cuộc muốn làm gì? Sao ta lại không hiểu rõ ý nghĩ của đám gia hỏa kia vậy!
- Đơn giản, uy nghiêm hoàng thất không thể xâm phạm!
Hoàng thành tiếp tục oanh động, số lượng lớn cường giả theo sát lao ra, muốn nhìn xem rốt cuộc hoàng thất là muốn làm gì.
Nhân Hoàng mang theo đội ngũ đuổi tới Đan quốc, muốn cùng quốc quân nói chuyện, càng để hiểu rõ tình huống nơi đó.
Nhưng, không chờ bọn hắn tới gần Tinh Nguyệt. Một tin tức càng rung động quét sạch cả khu vực kinh kỳ, truyền về các hướng Nam Cương, Bắc Cương, Tây Cương, Đông Cương. Như gió lốc, như triều dâng, nhấc lên phong ba vô tận.
- Quốc quân Đan quốc từ bỏ tổ địa, cả nước di chuyển. Trừ có một số Luyện Đan sư cùng người thủ vệ cực ít ra, còn lại hơn ba ngàn Luyện Đan sư, hơn hai vạn thủ vệ, ba trăm ngàn con dân Đan quốc, toàn bộ đều đi theo.
- Quốc quân Đan quốc mượn thương nhân tụ tập tại Đan quốc tuyên cáo với trong ngoài hoàng triều —— hoàng thất vô nghĩa, muốn hủy diệt diệt Đan quốc, Đan quốc bất đắc dĩ, từ bỏ... Lang Gia hoàng triều!
- Từ phương hướng trước mắt di chuyển đến xem, mục tiêu của bọn hắn là... Tây Cương. Mục tiêu cuối cùng nhất, có thể là La Phù sơn mạch.
Danh Sách Chương: