Khương Phàm mở mắt ra, nhìn về phía Ngu Khuynh Thành trên giường, trong ý thức hải, hồn ảnh kia tựa như là ý thức của Ngu Khuynh Thành, hắn có thể thông qua nó rõ ràng cảm nhận được tư tưởng, cảm xúc của Ngu Khuynh Thành.
Cảm giác này... Thật kỳ diệu...
Ngu Khuynh Thành hoảng sợ nhìn về hướng Khương Phàm.
Khương Phàm cười:
- Khuynh Thành cô nương, hi vọng chúng ta có thể chung đụng vui sướng.
- Các ngươi... Các ngươi đã làm gì ta...
Ngu Khuynh Thành run rẩy, có thể rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của mình, thật giống như linh hồn, ý thức, thậm chí thân thể mình, đều mở ra trước Khương Phàm.
Sợ hãi! Tuyệt vọng! Giá lạnh!
Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng cười với Ngu Khuynh Thành:
- Từ nay về sau, ngươi là người Khương Phàm, tất cả tất cả... Đều là...
- Các ngươi... Các ngươi chết không yên lành!
Ánh mắt Ngu Khuynh Thành lắc lư, tuyệt vọng rung động mà nói:
- Hỗn Độn Tử Phủ sẽ không bỏ qua các ngươi!
Khương Phàm rời khỏi không bao lâu, Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt cũng đi đến tầng cao nhất, tìm được Hướng Vãn Tình.
- Hướng điện chủ, ngươi hình như cảm thấy rất hứng thú đối với Khương Phàm của chúng ta.
Sau khi Lâm Thiên Lộc ngồi xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn đến khi Vãn Tình, không lọt vào khí chất yêu hồn mị thần mê người kia.
- Lâm túc lão, ta không nên cảm thấy hứng thú đối với Khương Phàm sao? Hay là ngươi không biết vì sao ta cảm thấy hứng thú với Khương Phàm?
Hướng Vãn Tình mềm mại cười yếu ớt, trong ngực nằm sấp một tiểu hồ ly như bạch ngọc thuần mỹ.
Tiểu hồ ly thoải mái nằm đấy, chỉ là đôi mắt ngẫu nhiên nhấc lên kia lại hiện ra huyết quang lạnh lẽo, quét về phía phía Bạch Nguyệt khô gầy như quỷ.
- Tâm tư Hướng Vãn Tình ngươi, lão phu đoán không ra.
Lâm Thiên Lộc ngữ khí âm trầm.
- Ngươi không phải đoán không ra, các ngươi là căn bản không rõ ràng Vô Hồi thánh địa đã nuôi được một người thế nào.
- Mặc kệ Vô Hồi thánh địa nuôi cái gì, đều là chuyện của chính chúng ta, không có liên quan gì với Đại Tự Tại điện. Vô Hồi thánh địa, Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, cùng Đại Tự Tại điện trước đó đã từng có ước định. Các ngươi không thể nhúng tay vào việc chúng ta khống chế đối với Vương Quốc Hắc Ám, chúng ta sẽ
không quản vận doanh các ngươi. Nhưng lần này thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ngươi cường thế như thế, tựa hồ có chút trái với ước định.
- Ta không có trái với ước định, đều là nghiêm ngặt dựa theo hiệp nghị Võ Hầu mà thi hành. Những năm gần đây, Đại Tự Tại điện trước sau giúp ba bên các ngươi khống chế mười ba vị siêu cấp Chiến Nô, cũng giúp các ngươi dọn dẹp các loại phiền phức sau đó. Chúng ta có nói cái gì sao? Không có chứ.
- Lần này Võ Hầu dựa theo quy củ sinh ra, các ngươi đương nhiên cũng hẳn là nên phối hợp với chúng ta.
Hướng Vãn Tình cười nhẹ nhàng, một cái nhăn mày, một nụ cười phong tình vạn chủng, không sợ Lâm Thiên Lộc cường thế chút nào.
Con ngươi của Bạch Nguyệt âm trầm giá lạnh:
- Ngươi vận doanh Võ Hầu của ngươi, nhưng đừng lại tiếp xúc với Khương Phàm!
Hướng Vãn Tình nhìn hai vị, bỗng nhiên đứng dậy:
- Ta rất hiếu kì, nếu các ngươi không hiểu rõ gì với Khương Phàm, vì sao lại có thể cho phép hắn tham gia thi đấu khiêu chiến Võ Hầu? Các ngươi không sợ hắn thật trở thành Chiến Nô? Ta không nhìn lầm, Đại Hoang Phần Thiên Ấn... Đã bị hắn dung hợp.
- Hướng Vãn Tình!
Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt bỗng nhiên quát lên:
- Rốt cuộc ngươi vẫn nhìn trộm trên giường của Vô Hồi thánh địa x!
- Đừng kích động, ta không có hứng thú gì đối với Đại Hoang Ấn của các ngươi, ta cảm thấy hứng thú chính là Khương Phàm. Trả lời ta, các ngươi bỏ mặc Khương Phàm tiếp nhận Võ Hầu khiêu chiến, liền không sợ làm mất hắn sao?
- Vô Hồi thánh địa làm việc, không cần phải giải thích với ngươi. Hôm nay tới đây là muốn cảnh cáo ngươi, không được đụng tới Khương Phàm. Nếu không Thánh Chủ sẽ đích thân tới Vương Quốc Hắc Ám, gặp lại Hướng Vãn Tình ngươi.
- Nàng rất coi trọng Khương Phàm? Là bởi vì Đại Hoang Phần Thiên Ấn, hay là bởi vì thân phận khác của hắn?
- Thân phận khác gì?
Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt đang muốn đứng dậy rời khỏi, cũng đều đứng vững.
- Ta đoán các ngươi cũng không biết. Lão nữ tử thánh địa các ngươi kia, hẳn là cũng không biết.
Hướng Vãn Tình lộ ra nụ cười yêu mị, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua Bạch Ngọc Hồ Ly trong ngực, nhu hòa thì thầm:
- Khương Phàm, ta và muội muội... Chắc chắn phải có được!.
…
Nguyệt Hoa Thiên Bảo!
- Nghị công tử, chúc mừng. Thiếu niên Chí Tôn, thực chí danh quy. Ta là Đông Hoàng Thánh Kiệt, tổng phụ trách của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Đông Hoàng Thánh Kiệt tự mình chạy đến tiếp đãi Khương Phàm và Hàn Ngạo.
Nay bên trong Thiên Nguyệt Hoa Thiên Bảo rất quạnh quẽ, đa số mọi người vẫn còn ở Đại Tự Tại điện náo nhiệt.
- Nghị công tử, tự giới thiệu mình một chút, Đông Hoàng Như Yên.
Liễu Như Yên tinh tế mảnh mai, khiến người ta nhìn thấy mà yêu.
Con mắt cong cong, nụ cười ngọt ngào, lại cho người ta tinh thần phấn chấn như thanh xuân tươi mát.
- Chúng ta là để lĩnh thưởng. Thuận tiện... hỏi về tài liệu luyện chế hai mươi bộ tam phẩm Tử Lân Dực ta muốn, đã chuẩn bị xong chưa?
Hàn Ngạo đi theo phía sau Khương Phàm, còn có cả Ngu Khuynh Thành cao hơn ba mét mang theo vẻ mặt hốt hoảng.
Đông Hoàng Thánh Kiệt xưa nay nghiêm túc lại lạnh lùng, hôm nay lại lộ ra nụ cười khó có được:
- Đều đã thay ngươi luyện chế thành Tử Lân Dực. Ngươi yên tâm, đều là tam phẩm đẳng cấp.
- Ngài quá khách khí.
Khương Phàm cười, đây cũng là bớt đi phiền phức.
Đông Hoàng Thánh Kiệt ra hiệu bọn thị vệ đem hai mươi cái hộp gỗ đẹp đẽ tới, nhìn tận mắt Khương Phàm thu bọn nó vào thanh đồng tiểu tháp.
Đông Hoàng Như Yên chú ý đến thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm.
Đây chính là Thái Cổ Thông Thiên Tháp trong truyền thuyết?
Gia hỏa này hẳn còn chưa biết bí mật của nó, nếu không thì không thể nào tùy tiện dùng để chở đồ.
Thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà.
Bọn hắn đau khổ tìm kiếm trong thời gian vô tận như thế cũng đều không tìm tới. Vậy mà gia hỏa này không hiểu gì lại liền nhặt được.
Danh Sách Chương: