Bảo Tích lần này không vội, nhẹ nhàng bước lại nhìn qua lỗ kính theo dõi trên cửa.
Là Hoàng Kỳ.
What? Mấy hộp cơm này là anh ta gọi qua đây sao.
Bảo Tích đứng yên nhìn anh qua máy theo dõi, nhưng vẫn không mở cửa.
Chờ một lúc thật lâu, người bên ngoài lại ấn chuông cửa thêm tới mấy lần nữa.
Bảo Tích sợ phiền đến xung quanh, cũng chỉ biết thở dài. Được thôi, cô muốn xem anh giở trò gì.
Cô mở cửa, tay chống ngang qua khung cửa, đứng ở trước mặt Hoàng Kỳ:
-Phó chủ tịch, muộn thế này, anh có việc gì sao?
Áo vest của Hoàng Kỳ vắt lên trên tay, cà vạt cũng đã tháo xuống. Mặt mày có chút mỏi mệt.
-Đồ ăn đã đưa đến rồi sao?
Giọng nói của anh cũng hơi khàn khàn. Có lẽ nghỉ ngơi không tốt, muốn bị cảm rồi.
Nhưng Bảo Tích không thấy cảm động chút nào. Cô nhíu mày nhìn anh:
-Anh là đang có ý gì?
-Tôi không phải nói sẽ mời cô ăn cơm tối sao? Tại sao không chờ tôi, lại bỏ đi về?
-Không phải! Tôi không nói cái này. Anh mới vừa đi nước ngoài với bạn gái về, lại hẹn tôi đi ăn cơm, còn mua tặng tôi món quà đắt tiền, là có ý gì?
-Tôi đã nói với cô, cô ta không phải bạn gái của tôi.
Hoàng Kỳ ngồi máy bay mười mấy giờ liền. Về đến Hoàng Anh liền có cuộc họp trực tuyến, sau đó trực tiếp đến nơi này. Tính qua là cả hai ngày đều không được nghỉ ngơi.
Đối mặt với thái độ chất vấn của Bảo Tích, ngay cả anh cũng không tin mình lại có kiên nhẫn đứng ngoài cửa giải thích tường tận với cô như thế này.
-Cô ấy là con gái một người bạn của ba mẹ tôi, lại có quan hệ đối tác với tập đoàn chúng ta. Cũng coi như là bạn lớn lên từ lúc nhỏ. Lần này là đi Mỹ có việc, thuận tiện đi chung với chúng ta thôi.
Bảo Tích “À” một tiếng, không nói nữa. Đi chung với chúng ta. Nói dễ nghe quá. Đi một vòng từ Mỹ sang Pháp luôn cơ.
Hoàng Kỳ hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, sợ cô lại chất vấn tiếp, nên nói tránh sang chuyện khác:
-Thức ăn cũng đưa đến rồi, có thể cho tôi vào nhà không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa?
Bảo Tích không nhúc nhích. Hoàng Kỳ cũng không nhúc nhích.
Sau một lúc giằng co ngắn ngủi, Bảo Tích trong lòng đấu tranh cũng dần nới lỏng. Anh chỉ nhắc đến chuyện ăn cơm. Cố ý lờ đi câu hỏi của cô về chiếc vòng cổ.
Được thôi. Ăn một bữa cơm mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Cô vừa đỡ tốn kém, lại đỡ cho dạ dày phải tiếp nhận thêm một gói mỳ tôm.
Cô nghiêng người để Hoàng Kỳ đi vào.
Anh đặt áo vest lên sô pha, xoay người đi đến bên cạnh bàn, mở hộp gỗ ra, lấy đồ ăn bên trong bày ra ngoài.
Động tác của anh rất mau lẹ, nhưng nhìn qua lại có cảm giác thong thả ung dung, giống như đây không phải nhà cô mà là nhà anh vậy.
Bảo Tích đi tới nhìn thoáng qua, có cảm giác mình mới là khách. Đến khi Hoàng Kỳ bảo “Ăn thôi nào” cô mới sực tỉnh, bước tới ngồi đối diện anh.
Đồ ăn của nhà hàng rất phong phú, vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Mùi thơm xộc lên mũi làm bụng cô kêu mấy tiếng ọc ọc.. Hoàng Kỳ dùng ánh mắt ý vị nhìn cô làm cho Bảo Tích xấu hổ muốn độn thổ.
Ừ thì tôi đang đói đấy. Đây là phản xạ tự nhiên của con người. Anh ta làm gì mà nhìn cô như sinh vật lạ thế? lại còn cười mỉa nữa chứ.
Bảo Tích coi như không nhìn thấy, cầm đũa gắp thức ăn vào chén mình.
Công nhận tiền nào của nấy. Đồ ăn đắt tiền cũng có cái giá của nó.
Đang ngon miệng chợt nhìn phía xa sau lưng người đối diện lại thấy áo khoác Hoàng Kỳ đặt trên ghế sô pha của cô.
Bảo Tích dừng một chút nhìn lên lại thấy anh nhàn nhã vừa ăn vừa tủm tỉm cười nhìn mình liền nói:
-Anh ăn nhanh đi rồi về.
Hoàng Kỳ nghe vậy, động tác trong tay dừng lại, ánh mắt vẫn không đổi nhìn cô.
-Nếu không thì sao?
Bảo Tích hơi ngớ người khi nghe câu hỏi của anh.
Anh nói chuyện thì nói chuyện, hỏi thì hỏi, cười cái gì mà cười?
-Nếu không tôi tự tay đẩy anh ra cửa rồi đá cho một phát bay hết cái hành lang, cũng coi như anh về gần đến nhà. Bò vào là được.
Nếu như đây là lần đầu tiên nghe Bảo Tích nói như vậy, Hoàng Kỳ sẽ tức đến bốc lửa.
Nếu như là lần thứ hai nghe được, anh sẽ là khí nộ công tâm.
Nhưng mà bây giờ, Hoàng Kỳ ngoại trừ thở dài bất đắc dĩ thì anh cũng không còn cảm xúc gì nữa rồi.
Anh không nói lời nào, cầm đũa ăn yên yên ổn ăn cơm, mà Bảo Tích thì đã uống một ngụm canh, ngắm ngắm Hoàng Kỳ ở phía đối diện, cảm giác thật là vi diệu.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có thể tâm bình khí hòa mà ngồi ăn cơm chung với Anh như thế này.
Rồi chợt nhớ ra cái vụ vòng cổ đắt tiền kia, cô định mở miệng hỏi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao cô cũng đã trả lại. Nếu còn hỏi thăm sợ anh tưởng cô luyến tiếc. Thôi vậy.
Thực ra mục đích chân chính mà cô để Hoàng Kỳ vào nhà ăn bữa cơm này có một chút liên quan tới Bích Lư, chứ bình thường có khi cô sập cửa trước mặt anh rồi một mình thưởng thức đống đồ ăn này cũng nên. Dù sao anh cũng là tình nguyện kêu người ship tới chứ đâu phải lỗi của cô?
Từ lúc vô tình gặp lại người phụ nữ kia, mặc dù không muốn nhưng cô cũng rất tò mò muốn tìm hiểu một chút.
Chỉ là không ngờ Hoàng Kỳ và Bích Lư lại quen nhau, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm.
Bảo Tích luôn biết cảm xúc của cô đối với Bích Lư có chút kì lạ.
Từ khi biết Bích Lư là con của người kia, cô đã từng hy vọng cô ta là một cô gái xốc nổi, suốt ngày chỉ biết làm đẹp cùng chơi bời, ngang ngược, bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa. Nếu như cô ta như vậy thì trong lòng cô sẽ cân bằng hơn một chút.
Lúc đó cô có thể ngẩng cao đầu nghênh mặt với bà ta vì có người ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng không muốn dưỡng, lại chạy đi làm mẹ kế của một đứa con gái khác, mà đứa bé kia cũng chả có gì đặc biệt, vốn cũng không ưu tú như cô.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác Bích Lư hình như lại không phải là một người như vậy.
Cô ta từng nhận học bổng của viện âm nhạc thành phố.
Thậm chí còn được mời đi lưu diễn ở nước ngoài.
Danh Sách Chương: