Hoàng Kỳ khẽ cười. Lúc này đây cô mới giống một cô gái thực sự. Yếu đuối mong manh, cần sự dịu dàng và che chở của anh.
Trong bóng tối, Bảo Tích không cự tuyệt mỗi lần anh buông thả càn rỡ.
Anh hôn lên môi cô, chầm chậm lướt qua bụng rồi đến nơi huyền bí nào đó.
-Ư.. m… m…
Bảo Tích khẽ rên lên. Cô đã bị anh làm cho mê loạn. Những nụ hôn sâu, nồng cháy mãnh liệt như cơn mưa lớn dội xuống tới tấp.
Anh khiến cho hơi thở cô trở nên gấp gáp, từng thớ thịt run lên trong sự mất kiểm soát của anh.
Cho đến khi dục vọng hừng hực cháy bỏng của anh chầm chậm tiến sâu vào cơ thể còn nóng bỏng hơn cả anh, thì cả hai cùng rên lên thành tiếng.
Lúc cô bị kích động bởi sự đau đớn kèm theo chút khoái cảm đặc biệt cũng chính là lúc anh đê mê tột độ.
Anh cảm nhận được sự tiến sâu đang phá tan lớp ngăn cách cuối cùng.
Nhưng Bảo Tích lại có chút không chịu nổi. Cơ thể cô căng cứng, cắn chặt răng mà nước mắt trào ra.
Thực sự cô chưa bao giờ trải qua sự đau đớn kiểu này. Có cảm giác tất cả các dây thần kinh của cô đều bị kéo đứt, tê liệt. Chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể tan tành.
Bình thường Hoàng Kỳ đối với cô xem như cưng chiều vô đối, muốn gì được nấy, nhưng vào lúc này cô nức nở từ bỏ, anh lại giống như không nghe thấy gì cả.
Cho đến khi cô gần như muốn ngất đi, anh mới không cam tâm dừng lại.
Sau khi kết thúc, Bảo Tích dựa vào lồng ngực anh, mơ mơ hồ hồ muốn ngủ rồi.
Hoàng Kỳ xuống giường, cúi người bế cô vào phòng tắm. Bảo Tích ậm ừ phản đối. Mệt đến không muốn động.
Anh mỉm cười dịu dàng:
-Rửa ráy sạch sẽ lại đi ngủ. Sẽ không ai quấy rầy em.
Sau khi lau rửa xong xuôi, anh lại bế cô về phòng. Nhìn vệt máu trên drap giường, môi anh nhếch lên một đường cong.
Đặt cô xuống một góc giường, anh nhẹ nhàng thay bức drap mới. Sửa lại vị trí nằm chờ cô, giúp cô dịch chăn, cúi đầu hôn lên trán của cô rồi đứng dậy:
-Anh đi đây.
-Ừm.
Bảo Tích vẫn đưa lưng về phía anh như cũ, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì đã mơ màng ngủ.
Bản thân Bảo Tích vẫn luôn cảm thấy cô sẽ không đến nỗi nhớ nhung Hoàng Kỳ , đều là người lớn, mà chỉ là tạm thời xa cách hai nơi mà thôi, cũng không phải chia tay, có gì phải nhớ chứ.
Chí ít vào sáng sớm hôm sau, cô vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ đỏ mặt nhớ đến một màn nóng bỏng của đêm qua khi nhìn thấy tấm drap giường được Hoàng Kỳ ngâm trong phòng tắm.
Bất chấp phía dưới hạ thân còn âm ỉ đau, cô vẫn ngồi giặt sạch tấm drap đem phơi trước khi đi làm.
Nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, đến khi xử lý xong công việc còn đi nhà ăn ăn cơm trưa cùng đám Nghi Lâm.
Nhưng mà sau khi bê khay ngồi xuống, cô thế mà lại có cảm giác không mùi vị.
Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện hình dáng của Hoàng Kỳ, trong long vậy mà cứ như có móng vuốt mèo cào, trống vắng, giống như không nhìn thấy người đó là lại cảm giác được trái tim thiếu gì đó.
Cô thở dài một hơi, một tay chống cằm, dùng tay còn lại gảy gảy thức ăn trong khay.
Xong rồi, cái người này thật sự đã hạ độc với cô rồi.
Nghi Lâm đang mở to mắt nhìn cô. Cảm giác có gì đó không đúng, Bảo Tích ngẩng đầu hỏi:
-Cô nhìn tôi làm gì?
Nghi Lâm cũng cầm đũa chọc chọc đồ ăn:
-Có phải cô rất buồn rầu không? Tôi vừa nghe người ta nói lần này chủ tịch rất tức giận.
Bảo Tích ậm ừ một tiếng, không có hứng thú với đề tài này. Có thể không tức giận sao? Bữa cơm ra mắt mới ăn được một nửa đã gọi người đi rồi.
Nhưng Nghi Lâm thì lại vô cùng hứng thú, nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
-Tôi vừa nghe được một tin giật gân đây.
-Cô thì tin gì mà chẳng phải tin giật gân.
-Hừ. Cô thì biết gì. Cái này là do trợ lý của chủ tịch kể lại sau khi trở về từ sân bay đấy. Nhưng cũng không dám mạnh miệng lan truyền. Vì vậy cô đừng kể với ai đấy.
Bảo Tích buồn cười nhưng không dám cười lộ liễu. Nếu anh trợ lý kia biết, cô ta biết, rồi lại kể tới tai cô thì gần như nửa cái tập đoàn này biết. Còn là bí mật sao?
Cô nàng nhìn xung quanh, rướn người sang phía cô, mu bàn tay đặt bên miệng:
-Sáng sớm hôm nay lúc Phó chủ tịch ra sân bay, trên mặt có vết bầm như vết bàn tay. Trời ạ, chủ tịch tức giận đến mức đánh con trai thành ra như vậy, có khi nào sẽ không cho Phó chủ tịch về nước nữa không?
Cánh tay Bảo Tích vừa gắp miếng rau cứng đờ giữa không trung, xấu hổ mà cười. Nếu biết dấu tay kia không phải do Chủ tịch làm ra mà là do cô thì chắc Nghi Lâm té ghế luôn cũng nên.
-Chắc không nghiêm trọng vậy chứ?
-Cô đừng xem thường. Vụ việc lần này thật sự nghiêm trọng đấy.
Lúc này có thêm mấy đồng nghiệp bê khay cơm đến. Hai người ngừng ngang câu chuyện, tập trung ăn cơm.
Danh Sách Chương: