Vốn dĩ không phải là chuyện gì to tát, bà Hạ Lâm đồng ý sẽ nói chuyện với Hoàng Kỳ về việc này.
Chỉ là xong việc bà lại có một chút lo lắng, sợ Hoàng Kỳ không vui, trách bà tự ý làm chủ, hai mẹ con lại chiến tranh lạnh.
Nhưng Hoàng Kỳ sau khi biết chuyện này, cũng không có cảm xúc gì khác.
-Mẹ thích thì để cô ấy đi cùng con. Cũng chỉ là dẫn theo nhiều hơn một người, cùng lắm cũng là nhiều hơn một kiện hành lý.
Bà hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn con trai:
-Con căn bản không để tâm chuyện này một chút nào sao?
-Sao phải để tâm?
-Con không sợ mẹ làm mai mối cho con sao?
Hoàng Kỳ dựa ngửa người vào ghế, nhắm mắt lại:
-Mẹ có muốn làm mai con cũng không theo đâu. Đừng phí sức.
Bà Hạ Lâm liếc xéo anh:
-Xùy, đồ bất hiếu. Con mà ế chỏng ra đó mẹ cũng không thèm quan tâm.
----
Buổi sáng cuối tuần, Bảo Tích không tình nguyện phải bỏ dở buổi tập thể dục.
Những tưởng được nghỉ ngơi, ai dè đến phút cuối lại nhận được công văn đi công tác ở Mỹ.
Cô chỉ đơn thuần là nhà thiết kế thôi, có hiểu gì về kinh doanh mà bắt cô đi thị sát tình hình kinh doanh của doanh nghiệp chứ?
Còn tưởng được ngủ bù một ngày. Cô thở dài thay quần áo rồi kéo vali ra khỏi phòng.
Bởi vì yêu cầu phải checkin tại sân bay, trước một tiếng nên cô phải đi sớm, sợ lại kẹt xe.
Khi xuống taxi còn không tình nguyện gặp phải Nghi Lâm. Cô ta nhìn thấy Bảo Tích thì thở phào nhẹ nhõm:
-Cứ tưởng bị trễ rồi chứ.
Bảo Tích cười cười nhìn cô ta:
- Nếu không nhanh chân cô sẽ trễ thật đấy.
Nói xong cũng không chờ cô ta, cô sải bước đi trước.
Nghi Lâm cố sức đuổi theo, ở phía sau nói thầm một câu: “Đi nhanh như vậy làm gì chứ.”
Lại không ngờ được Bảo Tích nghe thấy, quay đầu lại nhìn cô ta:
-Chân cô ngắn quá sao? Không đi nhanh được thì chạy thôi.
Nghi Lâm vừa nghe liền chột dạ mở to hai mắt nhìn cô
-Tai cô thính thật đấy nhỉ. Tôi nói nhỏ xíu....
-Vậy nên đừng có nói xấu tôi. Tôi nghe cả đấy.
Nghi Lâm không có cách nào phản bác lại, tức đến không nói nên lời, chỉ có thể cong cong khóe miệng cứng ngắc mà cười gượng.
Bảo Tích nói xong, cũng không chọc cô ta nữa, đi nhanh về phía trước.
Hai người đi đến chỗ rẽ, đột nhiên nhìn thấy một nhóm người đang đi đến.
Tuy rằng trước mắt còn cách gần mười mét, nhưng Bảo Tích xa xa đã nhận ra người đi đằng trước mặt kia là Hoàng Kỳ.
Cái khí chất kiểu như ông đây là lớn nhất, cái mặt nghênh ngang lúc nào cũng không coi ai ra gì kia trừ anh ta ra còn có thể là ai.
Điều đặc biệt duy nhất chính là bên cạnh anh dẫn theo một cô gái.
Mặc một bộ váy liền màu hồng nhạt, tóc dài bay bay. Trên đầu đội một nón đan màu trắng, dáng vẻ giống như đi ra ngoài du lịch cùng người yêu vậy.
Bảo Tích kinh miệt liếc qua, nhếch khóe miệng.
Đi ra nước ngoài công tác còn dẫn theo phụ nữ, cũng không sợ đám nhân viên như tụi cô nhòm ngó.
Còn tưởng rằng gần đây anh ta rất bận, cả bóng người cũng nhìn không thấy.
Hôm qua có tài liệu cần xin chữ ký, cô còn phải gửi lại cho trợ lý nữa cơ.
Thì ra là vì ở cùng phụ nữ, trách không được gần đây trông có vẻ tiều tụy đi nhiều, sợ là thật sự bị quá sức rồi. Có khi nào còn bị xài hư rồi không?
Khi hai bên giảm dần khoảng cách, tầm mắt chạm vào nhau, Bảo Tích tỉnh bơ vờ như không có chuyện gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Cô không nhìn về phía Hoàng Kỳ, mà thoáng nhìn về phía cô gái bên cạnh anh. Sau đó sắc mặt hơi thay đổi, độ cong của khóe môi chậm rãi hạ xuống.
Kia không phải là Bích Lư sao? Cô ta về nước rồi? Không trách được người đàn bà kia lại ngẫu nhiên gặp được cô tại thành phố B này.
Bảo Tích bộc phát một nụ cười chua xót. Nực cười. Lại còn tưởng người đàn bà kia tấm lòng làm mẹ bộc phát cơ đấy.
Bích Lư dáng người cao gầy, trên cổ điểm thẻm một chuỗi bạch kim dính đá hồng, làm cho làm da cô ta trắng nõn nà. Cảm giác vừa nhìn đã biết đó là một nàng công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Bảo Tích hơi lóe lên, gắt gao mím môi, đè nặng chua xót trong lòng xuống. Muốn dời tầm mắt đi, rồi lại không nhịn được mà dính chặt vào Bích Lư lần nữa.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bích Lư.
Lúc trước, ba cô đã từng giấu giếm cô thu thập hình ảnh gia đình họ.
Cô chỉ là cũng tò mò muốn nhìn xem cuộc sống của bà ta như thế nào, lén những lúc ba không có nhà lục tủ để xem trộm.
Có một chút cảm giác tức giận, một chút oán hận. Nhưng cô không khóc, cũng không tìm cách gặp bà ta.
Bảo Tích luôn chôn giấu một mặt âm u như vậy vào thật sâu trong đáy lòng mình.
Cô chỉ là muốn nhìn thử xem, mẹ của mình bỏ con ruột chạy đi làm mẹ của người khác, có phải là làm rất tốt hay không?
Sự thật chứng minh, bà ta vẫn luôn làm rất tốt. Bọn họ một nhà hạnh phúc ngọt ngào cười tươi như hoa đâu giống như ba cô tiều tụy từng ngày.
Danh Sách Chương: