Nhìn bóng lưng Bảo Tích chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, Hoàng Kỳ lo lắng đứng dậy muốn đi theo thì bị Hạ Lâm kéo tay lại:
-Này. Có phải vợ con mang thai rồi không? Con bé...
-Mẹ nói sao? Mang thai ư? Cái này...
Hoàng Kỳ hướng tới nhà vệ sinh lại muốn chạy vào. Hạ Lâm cản lại:
-Để mẹ đi coi con bé. Con gọi điện cho bác sỹ An... à không. Con nhờ người làm đi mua que thử thai cho mẹ. Nhanh lên đi. Dì Lan, nói đầu bếp làm món cháo thanh đạm một chút. Dẹp hết cá thịt trên bàn đi.
Hạ Lâm chạy theo Bảo Tích. Hoàng Kỳ thì luống cuống tay chân. Thật sự anh quá sốc khi nghe tin này. Không muốn cô lo lắng nên anh coi như không có chuyện gì. Nhưng trong thâm tâm anh lại rất mong chờ một đứa con. Giờ nghe Hạ Lâm nói, anh không biết cảm giác của mình bây giờ là gì.
Cho đến khi Hạ Lâm đưa Bảo Tích quay lại bàn ăn, Hoàng Kỳ vẫn còn ngây ngốc ở đó.
-Sao, con đã làm xong việc mẹ giao chưa? Kiếm được que thử thai chưa?
-A. Con sẽ đi mua bây giờ.
Hoàng Kỳ vừa quay lưng thì Bảo Tích đã gọi anh lại:
-Không cần đâu anh. Trong túi xách của em có. Ở trong phòng ngủ đó. Anh lấy giúp em đi.
-À, ừ.
Mười phút sau, tiếng hét của Hạ lâm vang vọng cả biệt thự. Tim Hoàng Kỳ cũng vì thế mà đập liên hồi, chạy vội về hướng nhà vệ sinh. Bảo Tích đang đứng ở cửa, trên tay cô là chiếc que thử thai hai vạch đỏ, hai mắt cô rơm rớm:
-Hoàng Kỳ, bảo bảo của chúng ta... đến bên cạnh em rồi này.
Hoàng Kỳ vui sướng ôm chầm lấy cô nhấc bổng lên làm Hạ Lâm phải la lên:
-Này, con làm gì thế hả? Con bé không được vận động mạnh. Giữ gìn cho cháu nội của mẹ chứ. Trời ạ.
Ngay sáng hôm sau, Hạ Lâm bắt Hoàng Kỳ phải đưa Bảo Tích đi bệnh viện để xác định thông tin. Khi đã xác nhận thông tin, anh liền quyết định cho cô tạm dừng công việc, giữ sức khỏe để chăm lo cho cái thai trong bụng. Hạ Lâm cũng đồng ý nên cô cũng phải thuận theo.
Nhưng mà mấy ngày nay nhàn rỗi, trong đêm cô rất khó ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại, cảm thấy trong bụng mình đang tồn tại một sinh mệnh mới là chuyện rất thần kì.
Mặc dù bây giờ bụng dưới vẫn bằng phẳng, nhưng mỗi hành động của cô đều thận trọng, ngay cả xoay người cũng muốn cầm lấy cánh tay Hoàng Kỳ thì mới yên tâm. Liên tiếp mấy ngày như vậy, Hoàng Kỳ không nhịn nổi mà bật cười.
-Nó bây giờ chỉ là trứng đã thụ tinh, em đi nhảy một bản cũng không có ảnh hưởng gì. Sao cư như lão Phật gia trong phim trung quốc vậy hả?
Hoàng Kỳ mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn vui vẻ ôm cô đi vào phòng rửa mặt, để cô ngồi trên bồn rửa mặt, hai tay chống lên trên một bên chân cô cười cười:
-Muốn anh giúp em đánh răng rửa mặt không?
-Không cần, cám ơn ý tốt của ông chủ. Hừ.
Bảo Tích đẩy anh ra muốn nhảy xuống, lại bị Hoàng Kỳ đè lại.
-Chờ một chút.
Anh cúi đầu nhìn bụng dưới Bảo Tích, đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái, bất giác nở nụ cười.
-Em muốn con là con trai hay là con gái?
-Cái này là em hỏi anh mới đúng. Anh thích con trai hay con gái?
Hoàng Kỳ hầu như không chút nghĩ ngợi liền nói:
-Gái hay trai đều được.
Bảo Tích bóp kem đánh răng ra bót:
-Vậy thì sinh con gái nhé?
-Em không thích con trai sao?
Bảo Tích vặn nắp cầm bàn chải đánh răng bỏ lại vào trong ống:
-Cũng không phải không thích, nhưng nếu em sinh một đứa giống như anh thì làm sao bây giờ?
-Anh làm sao?
Hoàng Kỳ nắm chặt tay của cô, híp mắt lại mà nhìn cô:
-Em nói đi.
Bảo Tích hững hờ nói:
-Hả? Ờ thì... Tai họa cho con gái nhà người ta chứ sao.
Hoàng Kỳ buông tay cô ra, ngược lại đầu ngón tay tinh tế vuốt ve duới cằm cô:
-Hửm? Anh gây tai họa cho con gái nhà ai?
Bảo Tích hơi đỏ mặt, giương mắt lên đối diện ánh mắt của Hoàng Kỳ, lúc này bất tri bất giác rũ tay xuống, nhăn nhăn nhó nhó nói:
-Ai biết chứ?
Trong phòng tắm phát ra một tiếng cười khẽ, rồi nụ hôn đột ngột phủ xuống môi cô:
-Đúng là anh không cẩn thận làm con gái người ta bị tai họa đến mức phải sinh con cho anh.
-Ư..ư....m.m. Hoàng Kỳ.. em phải đánh răng.
Rửa mặt xong vừa vặn bảy giờ đúng, Kỳ Dương mang bữa sáng đến rồi, Hoàng Kỳ ăn xong còn phải đến công ty. Mà dì giúp việc mấy hôm nay lại ốm. Hạ Lâm vừa gọi điện điều giúp việc ở nhà lớn qua nhưng chiều nay mới có.
Kỳ thật giai đoạn đầu mang thai đối với sinh hoạt bình thường hầu như không có ảnh hưởng mấy, Bảo Tích nhàn rỗi không có chuyện gì, đi nghe nhạc, xem phim, cảm thụ các loại hình nghệ thuật, cuối cùng nhận thức được chúng không quá thích hợp với cô, vẫn là ở trong nhà thú vị hơn.
Mặc dù Bảo Tích nhàn rỗi, nhưng Hoàng Kỳ lại vì cô mang thai tháng thứ bảy mà bận bịu thành quỷ. Không có cô điều hành mảng thiết kế lẫn chăm sóc khách hàng, hầầu như đám ngời bên đó cái gì cũng phải hỏi ý kiến anh.
Anh luôn luôn nửa đêm mới về nhà, sáng sớm khi Bảo Tích tỉnh lại, bên người đã không có người, nếu không phải trên giường vẫn có hơi ấm của anh, cô khả năng cũng không biết có người nằm bên cạnh mình. Mỗi đêm về nhà, hành động rất nhẹ nằm lên giường, nghiêng người ôm Bảo Tíchngủ.
Giai đoạn này Hoàng Kỳ hầu như từ chối tất cả các buổi tiệc xã giao. Tuy nhiên cũng gặp phải vài loại tình huống không thể từ chối. Tỉ như đêm nay, Cao Đình có mở một buổi tiệc nhỏ mời không ít các nhà đầu tư lớn. Cũng có rất nhiều người có nhã ý muốn hợp tác với Hoàng Anh nên Cao Đình phải gọi cho anh. Hoàng Kỳ nói với Bảo Tích một tiếng liền đi đến nơi hẹn.
Trong bữa tiệc, người nào cũng rất hào hứng, chỉ có một mình Hoàng Kỳ không uống rượu, toàn bộ hành trình lấy trà thay rượu mà kính. Cao Đình nhìn thấy liền bĩu môi liếc mắt khinh thường:
-Hừ. Người không biết còn tưởng rằng người mang thai là cậu.
Lời này làm cho quan khách trong phòng cười ha ha, mà Hoàng Kỳ chỉ khẽ nhướng mày lên:
-Cậu cũng không phải không biết tính tình vợ của tôi.
Danh Sách Chương: