Sau một tuần trăng mật, Bảo Tích còn được nghỉ một ngày rồi mới bắt đầu đi làm lại. Ba giờ chiều nay, buổi trình diễn bộ sưu tập mới nhất của tập đoàn Hoàng Anh, do cô đảm nhận vai trò thiết kế chính sẽ được tổ chức tại hội trường trung tâm thời trang lớn nhất trong thành phố.
Tuy nhiên lại trùng ngày giỗ của ba cô nên sau khi kiểm tra các bước cuối cùng và phân chia trang phục cho người mẫu xong thì cô rời khỏi đó, giao mọi việc lại cho Nghi lâm.
Trước di ảnh của ba cô, Hoàng Kỳ quỳ xuống, thành tâm đốt một nén nhang. Anh hứa với ông sẽ ở bên cạnh Bảo Tích, chăm sóc, bảo vệ cho cô cả đời.
Sau khi nói chuyện với di ảnh của ba một lúc lâu, cô bắt Hoàng kỳ chở đi siêu thị xong rồi mới về nhà. Mới năm giờ chiều, cô tranh thủ lên phòng tắm rửa, lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện nó đã hết pin.
Bảo Tích vừa cắm nguồn vào, liền nhận được thông báo hơn mười cuộc gọi nhỡ từ các đồng nghiệp.
Cảm thấy có điều chẳng lành, cô bèn gọi lại cho người kia. Nhận được điện thoại, đồng nghiệp cô đã sốt sắng lên tiếng:
-Giám đốc, không hay rồi, người mẫu chính Linda Phạm ngất xỉu trên sàn diễn phải vào bệnh viện gấp. Theo kết quả ban đầu, thì do trang phục có vấn đề, khiến cô ấy dị ứng toàn cơ thể.
Bảo Tích vừa tắt máy, mắt phải đã giật liên hồi. Cô vội vớ lấy túi xách, chạy ngay xuống dưới nhà. Các thiết kế do người mẫu mặc trong ngày hôm nay, đều do cô kiểm tra sau cùng. Làm sao lại có chuyện này xảy ra được.
Bảo Tích gấp gáp chạy đến bệnh viện. Cô vừa đến trước phòng bệnh đã gặp ngay Nghi Lâm đang đứng bên ngoài.
-Giám đốc, cô ấy…
-Sự việc sao rồi? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế hả?
-Cũng không biết. Diều tra sơ bộ ban đầu là có người dở trò lên thiết kế của chúng ta. Lin da Phạm còn nằm ở trong kia. Tôi sợ sau chuyện này, Hoàng Anh sẽ phải chịu tai tiếng.
Nghi Lâm ấm ức nói. Bảo Tích trong lòng rối bời. Bộ sưu tập thời trang này là cô dốc công chuẩn bị mấy tháng trời, giờ đã bị phá hỏng. Người có khả năng giở trò chỉ có thể là người trong tập đoàn. Nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu để điều tra.
Nghe được tin tức Linda Phạm gặp sự cố, Hoàng Kỳ liền tức tốc chạy đến xem thế nào. Dù sao buổi trình diễn lần này cũng có sự góp mặt của Bảo Tích, người mẫu gặp chuyện, cô sẽ bị liên lụy, anh không thể không ngó ngàng.
Hoàng Kỳ đến bệnh viện, nhìn thấy Bảo Tích đăm chiêu với khuôn mặt tái đi, anh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Sự việc của Linda Phạm xảy đến bất ngờ. Lúc cô ta đang sải bước trên sàn diễn, bất chợt cả người như bị hàng trăm con kiến bò quanh. Đầu óc cô ta sau đó trở nên quay cuồng, chẳng mấy chốc đã ngã ập xuống sàn diễn.
Đưa đi cấp cứu trong tình trạng hôn mê, bác sĩ phát hiện ở mặt trong bộ trang phục mà Linda mặc có tẩm một loại dung dịch không rõ nguồn gốc, thứ này khi tiếp xúc với da ở một khoảng thời gian nhất định thì sinh ra kích ứng, tiếp xúc càng lâu càng sẽ trở nên nghiêm trọng. Vẫn may cô ta được đưa đến bệnh viện điều trị kịp thời, nên mới không xảy ra biến chứng.
Linda tỉnh lại, trên người nổi đầy mẩn đỏ. Cô ta la hét ầm ĩ, đập phá đồ đạc trong phòng bệnh. Nghi Lâm muốn gặp mặt nhưng cô ta không chịu, ầm ĩ chỉ muốn gặp một mình Bảo Tích, bắt cô chịu trách nhiệm với mình.
Hoàng Kỳ nghe vậy thì nhíu mày:
-Em không thể vào đó một mình. Cô ta đang nổi điên lên, lỡ đâu sẽ làm em bị thương thì sao?
Bảo Tích nắm lấy tay anh, nhẹ giọng:
-Không sao đâu! Em biết tự vệ mà. Dù sao em cũng là người phải chịu trách nhiệm. Đâu có trốn mãi được.
Hoàng Kỳ nhìn cô, cuối cùng cả anh và Nghi Lâm đều phải chịu thua, đành phải để cô vào bên trong phòng bệnh.
-Bảo Tích, cô cũng thật độc ác! Biết rõ tôi nổi tiếng và coi trọng vẻ ngoài của mình ra sao, sao cô lại bày trò tiểu nhân như vậy.
-Cô Linda, tôi không làm gì cả. Người giở trò không phải tôi. Tôi tại sao lại đi phá hỏng buổi trình diễn mà bản thân mình dày công gầy dựng? Mong cô thận trọng lời nói.
Linda cười khẩy, nghiến răng trừng mắt với cô:
-Tôi không cần biết! Cô là nhà thiết kế, cũng là người kiểm tra trang phục cuối cùng, rõ ràng đã để xảy ra sơ sót không hề nhỏ. Chỉ cần tôi kiện các người ra tòa, làm rầm rộ với báo chí, thì không chỉ cô mà cả tập đoàn Hoàng Anh đều không được yên ổn.
Biết rõ người phụ nữ kia đang đe dọa mình, nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi lại:
-Linda, cô muốn thế nào mới chịu hòa giải đây?
Bảo Tích không hiểu ý đồ của cô ta, Tại sao cứ muốn làm to chuyện cơ chứ? Ai biết được cô người mẫu kia không phải giải thích vòng vo, mà trực tiếp đưa ra điều kiện:
-Gọi Hoàng Long đến đây, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện!
-Hả...?????
Bảo Tích cảm giác một bầy quạ bay qua đầu. Thì ra là nhắm đến anh chồng cô sao?
Đối với sự cố trong bộ sưu tập này, người phải chịu trách nhiệm lớn nhất ở thời điểm hiện tại là Bảo Tích và Bảo Nghi thuộc bộ phận thiết kế. Hoàng Kỳ không thể đứng ngoài cuộc, bởi vì sự trong sạch của vợ mình, anh phải chủ động điều tra chuyện này. Nhìn ccánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt kia, anh phân phó vài câu với Nghi Lâm rồi rời khỏi đó.
Theo lời kể của Bảo Tích, thì cô là người giữ chìa khóa và cho mang toàn bộ mẫu thiết kế đến phòng chứa đồ, sau đó còn kiểm tra qua lần cuối trước ngày trình diễn. Cùng với cô còn có Bảo Nghi, chịu trách nhiệm mang các thiết kế trang sức vào đặt ngay bên cạnh trang phục.
Quá trình mang trang sức đến phòng chứa đồ diễn ra trước khi Bảo Tích kiểm tra lần cuối khoảng hai tiếng đồng hồ. Lúc cô kiểm tra cũng không trực tiếp động vào trang phục, chỉ quan sát bằng mắt, đảm bảo sự nguyên vẹn của chúng trên giá treo đồ.
Bảo Nghi một mực từ chối, còn oan ức đến phát khóc. Bảo Tích biết rõ tính tình cô ấy đơn thuần, chắc chắn không phải loại người giở trò hãm hại người khác.
Chỉ là có một bí mật không ai biết, người mang trang sức vào phòng chứa đồ không phải Bảo Nghi, mà là một nhân viên khác.
Danh Sách Chương: