Mục lục
Cướp Lấy Hiền Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thái độ dửng dưng của anh, cô lại càng thấy bực, lại cầm đũa gắp thức ăn bỏ miệng, vừa nhai vừa nói:

-Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Không có lửa làm sao có khói? Nếu anh quan minh chính đại làm sao có chuyện người ta đồn đại cơ chứ?

Bảo Tích nói xong cũng dừng lại, chờ Hoàng Kỳ trả lời. Mắt của cô cũng không chớp mà nhìn anh, trái tim lơ lửng giữa trời. Vốn cho là mình có thể rất bình tĩnh rất lý trí hỏi anh vấn đề này, nhưng thật ra không phải. Bảo Tích phát hiện mình vẫn rất khẩn trương, chí ít cô cảm giác được, cô so với trong tưởng tượng càng quan tâm đến anh nhiều hơn cô nghĩ.

Mà Hoàng Kỳ cũng không biết mình gần đây là đắc tội với ai, vậy mà tạo cho anh loại tin đồn này. Nghĩ nghĩ hôm qua Bảo Tích gặp được người nào, đáp án này giống như không khó khăn là mấy.

Anh cầm điện thoại lên, bắt đầu lật danh bạ.

-Anh làm gì vậy?

Bảo Tích hỏi.

-Có phải hôm qua em gặp mẹ con Bích Lư không? Lời đồn đại này là do cô ta nói đúng chứ? Anh gọi điện cho cô ta chứng thực, anh cũng muốn hỏi cô ta một chút lấy bằng chứng đâu ra mà nói xấu người khác như vậy chứ?

Mắt thấy anh đã tìm tới số điện thoại của Bích Lư, Bảo Tích đưa tay lấy đi điện thoại di động của anh:

-Không cần! Cũng không phải là cô ta nói.

Hoàng Kỳ lại nâng cao tay giơ điện thoại tránh khỏi cô. Bảo Tích nhào vào thân thể anh, ôm cánh tay của anh giành máy lại. Một cái tay khác của Hoàng Kỳ thuận thế nắm eo của cô, kéo cô ngồi lên đùi anh.

Bảo Tích ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của anh trầm thấp vang lên ở bên tai.

-Cứ như vậy không tin anh?

Hai gương mặt gần nhau trong gang tất. Hô hấp của hai người hòa lẫn vào nhau, Bảo Tích chợt dừng lại động tác, chậm chạp thả tay xuống, đặt ở trên vai của anh.

-Cũng không phải không tin anh.

Cô quay mặt, thấp giọng nỉ non:

-Ờ... không phải là anh từng cưỡng hôn em sao? Em nghi ngờ anh phong lưu cũng rất bình thường.

-Hửm?

Hoàng Kỳ nhíu mày:

-Em nói cái gì?

Bảo Tích không biết anh là thật không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy. Cô đưa tay tóm lấy cổ áo sơmi của anh:

-Là bạn gái, ai nghe được những lời này đều sẽ tức giận. Vì vậy em chỉ muốn nghe anh xác nhận một chút. Anh đã từng... abc ... cùng với cô gái nào chưa?

Hoàng Kỳ chậm rãi để điện thoại di động xuống, hai tay ôm cô áp sát vào mình, gằn từng chữ:

-Không có chuyện này, anh chưa từng làm qua cùng ai.

Bảo Tích buông thõng mắt nghĩ nghĩ, gật đầu. Không có thì tốt. Hoàng Kỳ nhéo nhéo mặt của cô, thấp giọng nói:

-Nhưng từ khi gặp em. Đúng là đầy trong đầu anh cái cảnh... abc... với em đấy cô bé.

Lời này chợt nghe xong, Bảo Tích nện nắm đấm vào bả vai anh xấu hổ:

-Đồ háo sắc. Thì ra anh sớm đã có mưu đồ làm loạn với em, anh là muốn nhúng chàm em?

-Em cũng biết anh có thể nhẫn mà. Bây giờ anh không phải cũng đang rất nhẫn sao?

Trong giọng nói của anh có chút không nghiêm chỉnh, Bảo Tích như ở trong mộng mới tỉnh cúi đầu, mới phát hiện mình dĩ nhiên đang ngồi trên đùi anh, bị anh ôm eo.

Cô xoay mặt, muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt. Bảo Tích nhìn chằm chằm anh, không nói chuyện. Hoàng Kỳ cười mỉm nhìn cô:

-Hửm? Sao lại nhìn anh như thế?

-Hoàng kỳ. Anh thích em từ khi nào?

-Lần đầu tiên khi nhìn thấy em.

Lời nói vừa rơi xuống, không khí đột nhiên yên tĩnh. Hai cặp mắt nhìn đối phương, hơi xấu hổ. Mỗi người đều không biết rằng mình và đối phương đang nghĩ đến hai thời điểm khác nhau. Cho đến khi Bảo Tích lên tiếng trước:

-Anh có nhầm lẫn không? Lần đầu tiên....

-Không phải như em nghĩ.

Hoàng Kỳ biết cô đang hiểu lầm nên nói bổ sung:

-Anh nói là lần đầu tiên gặp mặt sau khi anh tuyển được em về Hoàng Anh kìa.

Ra là vậy. Hèn gì năm lần bảy lượt đều dung túng cho cô, bảo vệ cô.

-Còn em? Em thích anh từ lúc nào?

-Hả?

Bảo Tích hơi bất ngờ khi nghe anh hỏi ngược lại. Thế nhưng cô thật sự không biết. Lúc đầu cô đối với chuyện yêu đương cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa từ khi cha mẹ ly hôn, cô đã cảm thấy không còn tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.

Nhưng mà rất kỳ quái. Không biết vì cái gì, Hoàng Kỳ lại có một loại mị lực kỳ quái hấp dẫn cô. Rõ ràng ngay từ đầu mỗi ngày bị anh chọc tức đến xù lông. Nhưng không biết lúc nào anh lặng lẽ tới gần cô đến mức cô mơ hồ chấp nhận làm bạn gái anh.

Hoàng Kỳ lặng yên nhìn cô chờ đợi câu trả lời từ cô. Bảo Tích chậm rãi cúi đầu, kề gần bên tai anh, nhẹ nói:

-Không biết. Dù sao bây giờ cũng rất thích anh.

Sau khi nói xong, lại hôn vành tai anh một cái. Vai Hoàng Kỳ khẽ co lại một chút, đồng thời vang lên một tiếng hít khí của anh.

Bảo Tích phát hiện khả năng kiềm chế của anh rất mạnh nha. Nhưng mà, vành tai anh rất mềm, làm cho cô không nhịn được muốn cắn một cái.

Nghĩ là muốn làm ngay. Cô thật nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tay anh. Bàn tay đang đỡ trên lưng cô lại đột nhiên siết chặt, để hai người áp sát vào cùng một chỗ.

Hoàng Kỳ đột nhiên túm chặt tay cô, nhíu chặt chân mày nhìn cô, ánh mắt nặng nề đến đáng sợ, thanh âm khàn khàn mang theo chút cảnh cáo:

-Bảo Tích, em nghĩ cho kỹ, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Hôm nay không muốn bị ăn sạch thì đừng đụng đến anh.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HN
Hanh Nguyen04 Tháng sáu, 2023 16:45
Như kiểu lấy bản quyền của hạ cánh nơi trái tim anh xong viết lại bản việt ấy nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK