Tháng mười, buổi trưa Hoàng Kỳ đưa các giám đốc của bộ phận marketing đến Nhật Bản để ký hợp đồng.
Buổi chiều ngày thứ ba sau khi anh đi, Bảo Tích xong việc ở tập đoàn liền trở về nhà. Tắm rửa, ăn đại một bát mỳ rồi ngồi ở trên ghế sofa xem tạp chí. Trên TV phát một chương trình tin tức. Mỗi lần Hoàng Kỳ đi công tác, ở nhà một mình, TV luôn mở cho có tiếng người. Từ khi lấy chồng, cô đã quen có anh bên cạnh.
“Vào lúc 14h 3 phút giờ Việt Nam, tại Osaka Nhật Bản phát sinh một trận động đất 6,5 độ ritte....”
Cuốn tạp chí trong tay Bảo Tích không tiếng động rơi xuống thảm, đầu óc trong nháy mắt một mảnh trống không nhìn lên màn hình TV. Chuyện gì? Osaka là thành phố Hoàng Kỳ và nhóm người Hoàng Anh sẽ đến.
Bảo Tích lật đật thay quần áo tức tốc chạy đến cao ốc Hoàng Anh. Lúc này Hạ Lâm cùng Hoàng Bắc và Hoàng Long đã ở đó.
Nhìn thấy Bảo Tích, Hoàng Long mở miệng đầu tiên.
-Em dâu. Đừng lo lắng, đại sứ quán đã xác nhận không có người chết.
Tin tức này Bảo Tích trên đường tới đã thấy, nhưng không có người chết cũng không đại biểu không có người bị thương.
Cô không nói chuyện, an tĩnh ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa, sắc mặt tái nhợt.
Bốn phía người đến người đi, bước chân vội vàng, âm thanh chuông điện thoại vang lên liên tục, phảng phất giống như nơi này cũng là khu vực thảm họa.
Sáu giờ rưỡi chiều, hơn bốn giờ sau khi địa chấn phát sinh, nước N truyền đến tin tức, mặt đất tạm thời xác nhận an toàn, cánh một chuyến Hoàng Anhdự kiến cất cánh từ nước N bắt đầu làm thủ tục.
Mà đã hơn 4 tiếng, thông tin điện thoại vẫn chưa khôi phục, Bảo Tích ngay cả giọng nói của Hoàng Kỳ cũng không có nghe được. Hạ Lâm bưng một ly nước ấm tới ngồi vào bên người Bảo Tích. Bà vỗ vỗ vào lưng cô:
-Ngoan. Uống chút nước đi. Con xem quần áo con cũng bị mồ hôi làm ướt hết rồi.
Bảo Tích ngửa đầu uống xong nguyên một ly nước, nhưng trong cổ họng vẫn khô khốc.
-Mẹ...
-Không có chuyện gì, không phải bọn họ đều nói không có thương vong sao?
Hạ Lâm nắm chặt mảnh vải trên đầu gối, thần sắc trầm tĩnh. Tuy hằng ngày bà giống như người không tim không phổi gây loạn với con trai, nhưng bản thân những người trong nhà mới biết, bà chính là người giỏi nhất để xử lý các tình huống phát sinh của nhà họ Hoàng.
Chín giờ tối, thành phố B điều phối tạm thời một chiếc máy bay, sắp bay hướng Osaka đón hành khách người Việt còn bị kẹt lại trở về. Hoàng Bắc dùng mối quan hệ để cho một máy bay tư nhân cùng cất cánh. Hoàng Long sẽ sang đó tìm hiểu tình hình. Bảo Tích không chút do dự cũng đòi đi bằng được. Cô ở ngay trong văn phòng Hoàng Kỳ đổi quần áo.
Trong văn phòng trống rỗng, Hạ Lâm đi qua đi lại, cuối cùng dừng cửa phòng nghỉ, gõ cửa một cái.
-Con dâu. Hay là đổi người khác đi đi, mẹ không yên lòng...
Bảo Tích mở cửa, ánh mắt thẳng tăp nhìn bà:
-Mẹ, con muốn tận mắt xác nhận anh ấy an toàn.
-Chúng ta đã xác nhận qua, trong danh sách bị thương không có nó, nó bây giờ khẳng định rất an toàn.
Bảo Tíchvẫn lắc đầu, trong mắt không buông lỏng chút nào:
-Con vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy.
-Con... àiiii ....
Hạ Lâm nắm chặt bàn tay một lát, lại buông ra:
-Đi đi, con đi tìm nó đi, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn của mình.
Hạ Lâm lo lắng không phải là không có đạo lý, bình thường mà nói, Chuyến bay từ thành phố B đi Nhật Bản không có chuyến bay đêm. Nhưng mà bởi vì lần này tình huống đặc thù, phi hành đoàn phải chấp nhận bay đêm. Bởi vậy cực kỳ nguy hiểm.
Chín giờ rưỡi tối, nhân viên phi hành đoàn đến đông đủ, cơ trưởng phụ trách cầm đầu đội ngũ theo thứ tự đăng ký.
Hạ Lâm vẫn không quên kéo tay Bảo Tích dặn dò:
-Nhất định nhất định phải chú ý an toàn đó.
-Dạ. Mẹ, người yên tâm đi. Có anh Hoàng Long cùng đi với con mà.
Bảo Tích tiến vào trước cửa khoang, ngẩng đầu nhìn lại một chút màn đêm đậm đặc.
Sau ba tiếng rưỡi, máy bay hạ xuống sân bay Osaka. Không biết qua bao lâu, sân bay người ra người vào một đợt lại một đợt, Bảo Tích rốt cuộc thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở lối ra.
Hoàng Kỳ cũng không biết vợ anh trực tiếp đến đón. Giờ phút này anh chỉ muốn nhanh lên về nhà. Trong nhà vẫn có người đang chờ anh, bây giờ có lẽ chính là tâm gấp như lửa đốt, lăn lộn không ngủ.
Anh vội vàng đi bộ đến sân bay, đi theo phía sau mấy người Kỳ Dương cũng lòng như lửa đốt, bước chân nặng nề.
Đi đến lối vào sân bay lúc này Hoàng Kỳ lại đột nhiên dừng bước chân lại. Anh ngẩng đầu, thấy người kia đứng ở cửa vào số 2 đang giương mắt nhìn anh.
Ngay từ đầu, anh cho là mình nhìn lầm, dưới bóng đêm lờ mờ, gương mặt của cô nhìn không quá chân thực, trong mắt có một tầng hơi nước. Cho đến khi cô mở miệng nói chuyện.
-Chồng ơi, em tới đón anh về.
Gió bốn phía như im ắng, khô ng khí ngưng đọng, để cho người ta đè nén hô hấp khó thở. Mà thanh âm của cô lại làm cho Hoàng Kỳ trong khoảnh khắc trái tim như tan rã. Lần đầu tiên, anh từ miệng cô nghe được âm thanh nghẹn ngào và một chút chua xót vui mừng. Anh lao tới ôm chầm lấy cô. Mà Bảo Tích lúc này đã bật khóc nức nở. Hoàng Long ở phía sau cũng không kìm được xúc động.
Danh Sách Chương: