Sau khi sự cố được giải quyết, Bích Lư cố ý làm một bữa tiệc thịnh soạn để mời hai vợ chồng Bảo Tích tẩy trần ở nhà ba mẹ cô. Bảo Tích ngàn lần muốn từ chối nhưng Hoàng Kỳ lại thay mặt cô đồng ý. Anh cũng muốn cô cải thiện mối quan hệ với mẹ mình. Dù sai cũng là sai lầm của đời trước. Huống hồ giờ ba cô cũng đã mất. Người mẹ này cô cũng không thể cứ mặt lạnh mãi được.
Cô vì Hoàng Kỳ bất đắc dĩ phải tham gia. Trong bữa tiệc, không khí hơi trầm lặng. Ba người đàn ông không nói nhiều lắm, Bảo Tíchvà Bích Nhàn cũng không thân thiện để có thể trò chuyện được. Chỉ có Bích Lư phụ trách làm sôi động không khí.
Cô nàng mới có chuyến lưu diễn Châu Âu trở về, cái miệng nhỏ liên tục kể chuyện về chuyến đi của mình.
Nhưng mà cô ấy vừa kể, tầm mắt vừa đảo qua đối diện, thấy Hoàng Kỳ múc canh cho Bảo Tích. Vì thế bàn tay đưa xuống ở dưới bàn, véo một cái lên đùi Thạch Quân, nhưng vẻ mặt như không, giọng nói vẫn lanh lảnh.
Thạch Quân vừa nhấc đầu thì đã hiểu, hắn bật cười, cầm ly nước đưa qua cho cô:
-Có khát không? Uống nước đi.
Bích Lư đơ người, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Anh còn không bằng giả chết đi cho rồi. Mở miệng càng làm cô xấu hổ. Tình thú ở đâu chứ? Toàn cho cô ăn cơm chó.
Bên này Thạch Quân nói xong mới cảm giác có gì đó sai sai. Thế nên ho nhẹ một tiếng giải thích:
-Trưa này đi dạo phố mua đồ nên cô ấy cũng không được nghỉ ngơi đã trực tiếp đến đây.
Bảo Tích giúp đỡ làm giảm bớt ngượng ngùng một chút:
-Ừm. Vậy thì sẽ rất mệt. Thạch Quan, anh cũng uống nhiều nước chút. Tốt cho sức khỏe.
Bích Lư uống nước không thèm nói chuyện nữa. Nói đến cũng kỳ lạ, ngày hôm qua cô vừa xuống máy bay. Hôm nay không biết sợi dây thần kinh nào của Thạch Quân không ổn, lại muốn dẫn cô đi dạo phố.
Kết quả đến trung tâm thương mại, anh ta để cô tự đi tìm thứ gì muốn mua, sau đó trực tiếp uống café do nhân viên rót, ngồi cắm rễ trên ghế sô pha trong tiệm. Thậm chí hai tiếng sau, khi cô mua xong đồ cần thiết đi ra, anh ta vẫn còn dán mắt vào cuốn tạp chí trên tay. Bích Lư nghi ngờ đây có phải là xu hướng của những người đàn ông đã kết hôn thời này không.
Sau khi Bích Lư không muốn nói chuyện nữa, không khí trên bàn cơm lại trầm xuống. Khi kết thúc bữa ăn, Bảo Tích vừa mặc áo vừa nói:
-Thời gian không còn sớm. Tụi con phải về nhà rồi. cảm ơn vì bữa cơm.
Thạch Quân không nhanh không chậm đứng lên, cũng nói:
-Đúng vậy. Tụi con cũng về nhà đây.
-Chờ một chút.
Bích Nhàn đứng dậy xoay người đi tới ngăn tủ cầm ra hai món gì đó đi đến, là cho hai chàng rể:
-Tuy tụi con còn trẻ. Nhưng bình thường đều bận rộn, cũng không thể nào chăm sóc cho bản thân được chu đáo. Đây có loại cao đông y của bạn mẹ tặng cho, đặc biệt tốt cho cơ thể, bổ thận dưỡng khí, tăng cường miễn dịch, ngày thường……
Bảo Tích vừa nghe đến hai chữ “Bổ thận”, huyệt thái dương giật giật một chút. Bích Nhàn sau đó nói gì cô cũng chưa nghe xong, chỉ là nhéo chặt lấy tay Hoàng Kỳ, dùng ánh mắt biểu đạt thái độ của mình.
Anh không được nhận!! Anh không được nhận món quà này!!
Hoàng Kỳ hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Bảo Tích, yên tâm thoải mái mà nhận lấy, còn đặc biệt lễ phép cảm ơn.
Đôi vợ chồng bên kia thì đâu có nhiều chuyện như vậy, nét mặt bình thường, yên lặng trực tiếp nhận lấy, lên xe chạy lấy người.
Lúc về đến nhà, Hoàng Kỳ xuống xe, một tay cầm lấy bịch đồ Bích Nhàn đưa cho, một tay khác duỗi ra sau chờ đợi. Một lúc lâu cũng không thấy Bảo Tích nắm lấy tay mình. Lúc này mới quay lại nhìn cô, thấy Bảo Tíchnhìn chằm chằm món đồ trong tay anh:
-Làm sao vậy?
Bảo Tích mím chặt môi không nói kéo kéo cổ áo, vùi đầu đi vào thang máy. Hoàng Kỳ nhìn theo bóng dáng cô, lại cúi đầu nhìn nhìn đồ trong tay. Thật sự không biết vấn đề ở chỗ nào.
Sau khi vào nhà, Hoàng Kỳ tiện tay để đồ lên bàn, vừa cởi áo khoác vừa đi đến bên cạnh Bảo Tích. Bảo Tích cầm ly nước đi qua mặt anh, không thèm nhìn thêm một cái, lẩm bẩm thì thầm:
-Hừ, thật sự coi mình là vừa mềm vừa ngắn sao? Còn đòi bổ thận tráng dương.
Hoàng Kỳ đen mặt. Anh giữ chặt cánh tay Bảo Tích, túm cô lại: “
-Em nói gì?
-Em nói anh……
Bảo Tích vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt híp lại lạnh băng của Hoàng Kỳ, chột dạ mà rụt rụt đầu:
-Em.. không có ý đó……
-Vậy em có cái ý nào?
Bảo Tích biết mình đã chọc giận ông xã đại nhân nên xuống giọng vuốt mông ngựa.
-Ai! Ông xã, thời gian không còn sớm nữa. Em muốn đánh răng rửa mặt nghỉ ngơi sớm.
Nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng cánh tay vẫn bị ai đó giữ chặt lấy. Một cánh tay khác của Hoàng Kỳ bắt đầu cởi nút áo sơ mi, khóe miệng cố ý cong lên.
-Được đó! Vợ chồng chúng ta vừa đánh răng rửa mặt vừa bàn luận vấn đề nghỉ ngơi như thế nào nha.
Bảo Tích lúc này hận không thể tát vào miệng mình một cái. Nhanh mồm nhanh miệng mà lại quên không dùng não suy nghĩ. Anh chồng biến thái của cô là ai cơ chứ?
Ban đêm, gió xuyên qua những cành cây, những phiến lá rào rạt rơi xuống. Trong phòng tắm, tiếng nước từ chân Bảo Tích chảy xuống đất.
Ngón chân cô cuộn chặt lại dưới sàn, một tay chống cửa kính nhà tắm, một tay nắm chặt khuỷu tay Hoàng Kỳ.
Anh nhéo nhéo cằm cô:
-Lên tiếng đi chứ bảo bối? Vừa nãy em nói ai vừa mềm vừa ngắn, hửm?/
Bảo Tích bị anh ôm lấy từ đằng sau, mặt lại nhìn vào tấm gương trong phòng, tay chống lên trên có chút run rẩy. Cô nhắm chặt mắt một lúc, lại ngượng ngùng mở to mắt nhìn bản thân mình trong gương.
-Ừm… Hoàng Kỳ … Không được…… Đủ rồi……
-Đủ cái gì cơ chứ? Không phải bảo ngắn sao?
Bảo Tích khóc không ra nước mắt. Cẩu nam nhân này sao lại thù dai thế! Cô chỉ là vô tình thuận miệng thôi mà!
Danh Sách Chương: