Dung Lê hiểu rõ, mình lại lần nữa kích thích Hứa Như Vân.
Lần Hứa Như Vân phát bệnh nghiêm trọng nhất không phải là lúc bố cô mới qua đời, mà là vào ba năm trước, khi cô cùng với Tống Tuân Thanh yêu đương.
Dung Lê lập tức gọi bác sĩ đến, bác sĩ nhanh chóng tiêm cho bà một liều thuốc an thần, Hứa Như Vân chìm sâu vào giấc ngủ. Gương mặt dịu hiền, giống như người vừa điên loạn không phải là bà.
Vì không làm ồn, Dung Lê cùng bác sĩ Lý đi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ Lý nói: “Dung tiểu thư, mẹ của cô không thể chịu thêm kích thích nữa, cảm xúc lặp đi lặp lại không hề tốt với bệnh tình của bà ấy.”
“Hiện tại cô nên làm theo ý muốn của bà ấy, bà ấy bảo cô làm như thế nào thì cô hãy làm như thế, thật sự không làm được thì cũng cố gắng lừa bà.” Bác sĩ Lý nghiêm túc hỏi: “Cô có thể chứ?”
“Tôi có thể.” Dung Lê chắc chắn, “Chuyện hôm nay thật ngại quá, là sự cố ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ không để chuyện tương tự xảy ra.”
Dung Lê không ở lại, đi ra viện điều dưỡng, cảm xúc trùng xuống.
Rõ ràng muốn Hứa Như Vân tốt lên, tại sao cô lại bất cẩn, kích thích bà ấy?
Thời tiết mùa đông luôn như vậy, âm u, các tầng mây đen sì xếp chồng lên nhau, dường như mưa gió sắp đến, nhưng không ai chờ được mưa gió đến.
Cô kéo vành mũ xuống, chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt của cô.
Dung Lê đi lang thang không có mục đích, nơi nào cũng được, chỉ cần không trở về nhà, về nhà cũng cảm thấy chật chội.
Lồng ngực như bị nghẹn một cổ tử khí, Dung Lê luôn luôn có năng lực điều tiết, khống chế cảm xúc cho tốt hơn, nhưng giờ phút này lại bất lực. Loại cảm giác này thật sự giống như đã dùng hết sức nhưng vẫn không đạt được 1% nhiệm vụ.
Càng khổ sở thì càng dễ nhớ về điều ngọt ngào trong quá khứ.
Nghiêm túc mà nói, cả đời này của cô chưa có lúc nào hoàn toàn thuận lợi, bố cô làm ăn không ổn định, nhiều lần trắc trở, cô từng dọn nhà rất nhiều lần. Năm 10 tuổi, bố cô ngoại tình, mẹ cô điên cuồng, cô suýt cho rằng cái nhà này sắp tan.
Sau này, khi cô cho rằng cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống yên bình thì bố cô lại gặp tai nạn ngoài ý muốn, qua đời.
Sau lần đó, cô liền vào giới giải trí, càng không có ngày tự do. Cô chủ động tán tỉnh Tống Tuân Thanh, yêu nhau được một thời gian ngắn ngủi, lại bị ép chia tay.
Nếu thật sự muốn nói về thời gian vui vẻ nhất thì có lẽ không gì hơn lúc yêu đương hồn nhiên.
Dung Lê đi thẳng hướng đường quốc lộ, Giang Thành ở ven biển nên mỗi con đường nhỏ khác nhau đều có thể nhìn thấy biển rộng. Nước biển xanh thẳm, nhiều lùm cây mọc dọc theo hai bên đường, rất là độc đáo.
Lúc này yên tĩnh không người, Dung Lê đứng trước rào chắn, tháo kính râm xuống, nước mắt tức khắc rơi đầy trên mặt.
Không hiểu tại sao, lại một lần nữa nhớ tới Tống Tuân Thanh.
Em như cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ở thời điểm đó, nói chính xác thì là gặp sắc nảy lòng tham.
Khi ở đại học Tây Xuyên, cô thường xuyên lẫn trong nhóm sinh viên nghe anh giảng bài, khi đó anh dạy môn tự chọn, nội dung cũng dễ hiểu, mục đích chỉ là phổ biến kiến thức pháp luật.
Tống Tuân Thanh sợ mọi người nhàm chán, thường xuyên lấy một số ví dụ sinh động. Tuy là như thế, Dung Lê không nghe lọt chút nào.
Có một buổi tối, Dung Lê đặc biệt chờ đến khi Tống Tuân Thanh tan tầm, anh cầm chiếc cặp da, đang muốn đi ra cửa.
Cô đến chặn trước mặt anh cười quyến rũ, gương mặt tinh xảo, trắng nõn động lòng người: “Tiên sinh, mượn tí lửa.”
Cô vươn bàn tay mềm mại ra, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, cong môi cười, giọng nói mang theo vài phần mê hoặc.
Người đàn ông mặc một âu phục màu xám đậm, đường cắt may tỉ mỉ, khí chất thâm trầm, hoàn mỹ phác hoạ ra thân hình thon dài của anh. Nghe vậy nhíu mi: “Xin lỗi, tôi không có bật lửa.”
Dung Lê bỗng cười, rất giống một yêu tinh ẩn núp ở ban đêm: “Ngốc à, đây là muốn tiếp cận anh, hiểu không?”
Dứt lời cô tuỳ ý ném điếu thuốc kia vào thùng rác.
Anh quay đầu đi, từng thấy quá nhiều người theo đuổi, nhưng chưa thấy cô gái nào điên cuồng như này.
Tống Tuân Thanh nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi Dung tiểu thư, tôi không có ý định yêu đương.”
Ái chà, đồ tối cổ. Dung Lê nghe lời này không tức giận, cô nhón chân giúp anh chỉnh lại cà vạt, đôi tay mềm mại như không xương, nhẹ nhàng lướt qua ngực anh, tựa như trêu chọc, ánh mắt anh cũng lạnh xuống, lùi về phía sau một bước, khiến cho cô lảo đảo.
Cô không thèm để ý: “Oa, nghe nói luật sư Tống không chọc phàm trần, vậy mà lại biết tên của em?”
Tống Tuân Thanh nhíu mày, thanh âm mang theo chút không vui: “Cô hay ngồi ở dãy cuối, lần nào cũng đến muộn, trong sổ điểm danh không có tên của cô.” Từng chữ của anh như băng lạnh: “Nếu cô lại dây dưa, tôi sẽ đuổi cô ra.”
Dung Lê ồ một tiếng, ánh mắt lóe lên: “Này không phải chưa đuổi đi sao? Chứng tỏ anh cũng có chút hứng thú với em.”
Tống Tuân Thanh bạnh cằm, vẫn duy trì sự lịch sự cuối cùng: “Mong cô tự giải quyết cho tốt.”
Tống Tuân Thanh là luật sư chuyên nghiệp, nhận uỷ thác dạy khóa học này. Bởi vì anh là người trẻ nhất nên nhà trường yêu cầu anh đưa cô đi dạo. Dung Lê không biết xấu hổ mà dùng cớ này để tiếp cận anh, giống như cái đuôi nhỏ của anh.
Đôi khi Tống Tuân Thanh sẽ hết tiết muộn thì sẽ tới nhà ăn giải quyết bữa tối.
Có lần Dung Lê mang theo hai ly trà sữa đặt trước mặt anh: “Cái này nhất định phải uống.”
Tống Tuân Thanh đã quen với việc cô hay đi theo bên mình, đã không còn kháng cự, thỉnh thoảng còn nói với cô mấy câu: “Tại sao?”
“Trời lạnh.” Dung Lê nâng má, cười tươi rói, “Như vậy anh mới có thể nhớ kỹ ấm áp em tặng cho anh.”
Anh không thích đồ ngọt, loại đồ uống không lành mạnh như trà sữa anh cũng ít uống. Nhìn cô chân thành tha thiết như vậy, vẫn là uống.
Thời điểm phát sinh chuyển biến là khi cô và Tống Tuân Thanh cùng tới văn phòng đưa tài liệu, chủ nhiệm nói: “Cô cậu khá giống nhau đấy.”
Sau khi ra cửa, Dung Lê liền chép miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Sao chúng ta có thể giống…” Tống Tuân Thanh người này luôn nghiêm khắc, lại cứng nhắc giống như một ông già, cô mới không cần giống anh đâu.
Tống Tuân Thanh dựa vào tường, hai chân vắt chéo, đường cong kéo dài từ sườn mặt đến cổ đặc biệt đẹp, nâng mắt lặng im đánh giá cô, đột nhiên cười: “Ai nói không giống?”
Dung Lê ngốc ngốc: “Giống chỗ nào?”
“Chẳng lẽ không có tướng phu thê sao?”
Giọng anh như được truyền tới từ trong rừng cây yên tĩnh, lại cố tình mang theo dịu dàng không tự biết, khiến trái tim cô sắp tan chảy.
Qua vài giây, Dung Lê mới phản ứng lại, trái tim sôi trào: “Tống Tuân Thanh, anh đồng ý yêu đương với em sao?”
Anh khẽ ừ một tiếng: “Đi thôi, cẩn thận mọi người nhìn thấy.”
Một khắc đó, Dung Lê thật sự vui vẻ hạnh phúc, trái tim cô rạo rực, tựa như một chùm pháo hoa đẹp nhất.
Sau đó cô từng hỏi Tống Tuân Thanh, rốt cuộc đã bắt đầu thích cô từ khi nào.
“Không rõ nữa.” Tống Tuân Thanh cười nhẹ, nhếch môi, giọng nói chứa sự dịu dàng vô hạn, “Có thể là trái tim rung động một lần, cũng có thể là không biết bao nhiêu lần.”
Anh còn nói: “Lê Lê, em chỉ cần bước đến bên anh một bước là được, 99 bước còn lại, hãy để anh bước đến bên em.”
Bọn họ chính thức ở bên nhau cũng chỉ có hơn một tháng, hiện tại ngẫm lại, sao lại từng nói câu đa tình như vậy chứ.
Dung Lê càng nghĩ càng khổ sở, cô còn trẻ, người khác ở cái tuổi này còn có thể làm một tiểu nữ sinh thích mơ mộng, mà cô thì…
Gánh nặng ép cô không thở nổi.
***
Hứa Chi Chu lái xe đi trước, ngày hôm qua đi công tác đột xuất cùng Tống Tuân Thanh, vừa xong liền vội trở về.
Trong khoảng thời gian này, công ty luật có rất nhiều việc, bởi vì Tống Tuân Thanh sắp phải vào đoàn làm phim, cho nên có rất nhiều chuyện cần phải dặn dò rõ ràng. Hứa Chi Chu cũng coi như là Phó giám đốc, nhưng năng lực quản lý vẫn là kém hơn Tống Tuân Thanh rất nhiều.
“Tôi nói này, cậu là một đại luật sư, một hai phải lội vào vũng nước đục giới giải trí để làm gì?” Hứa Chi Chu rất khó hiểu, còn cả chuyện lần trước Tống Tuân Thanh lên phóng sự về luật, ai chẳng biết việc này là tốn công vô ích, công việc của bọn họ đâu phải dùng làm giải trí đại chúng.
Không quay thì không sao, sau khi quay xong thì có rất nhiều cô gái trẻ tới Thiên Cạnh, đều nói muốn tìm Tống Tuân Thanh, trong lúc đó vô tình mang đến áp lực lớn cho nhân viên lễ tân tiểu Trịnh.
Cái tên Tống Tuân Thanh này, nếu chỉ là một luật sư giỏi thì còn ổn, hoặc chỉ là người thừa kế của Tống thị thì cũng OK, còn nữa, đừng lớn lên đẹp trai như này cũng được. Nhưng cố tình, cái gì cậu ta cũng chiếm hết, Hứa Chi Chu nghĩ thôi đã đau đầu.
Thật là phiền lòng, sao Hứa Chi Chu anh lại không may mắn như thế?
Tống Tuân Thanh đeo mắt kính gọng vàng, ngồi ở ghế sau lật xem mấy phần văn kiện, khi anh làm việc, biểu cảm nghiêm túc, tập trung.
Hứa Chi Chu: “Sao cậu lại không để ý tôi?”
Tống Tuân Thanh click mở IPAD vội vàng ghi vài chữ, qua loa ừ một tiếng: “Để ý cậu.”
Hứa Chi Chu: “...”
“Tôi nghe nói cái cô Kiều Hi dạo này đang nổi cũng có ý với cậu? Cậu mê đảo ngàn vạn cô gái thì có ý nghĩa gì, chẳng bằng cậu tiết lộ cho tôi cảm giác làm vạn người mê như thế nào?” Xuyên qua kính chiếu hậu, Hứa Chi Chu nhìn Tống Tuân Thanh.
Tống Tuân Thanh ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Mê đảo ngàn vạn cô gái?”
Hứa Chu Chi: “Ừ.”
Tống Tuân Thanh bỗng dưng cười khẽ: “Mê đảo một cô gái là đủ rồi.”
Trong đầu Hứa Chi Chu tức khắc nảy sinh vô số khả năng, ở trong đầu anh nhanh chóng xẹt qua, Tống Tuân Thanh nói một câu thành ra đánh thức anh, anh lắp bắp nói: “Tôi hiểu rồi! Cậu tham gia phóng sự cũng vậy, gia nhập đoàn phim [Hôn tình] cũng thế, đều là bởi vì Dung Lê?”
Tham gia phóng sự về luật chỉ là vì muốn bản thân xuất hiện trước công chúng, dù sao công ty luật của họ tuy nổi tiếng nhưng không phải người dân nào cũng mời được. Quay phóng sự thì khác, mọi người đều biết anh, bàn tán về anh, Dung Lê không muốn biết tin tức về anh cũng khó.
Còn hiện tại có [Hôn tình], Tống thị không chỉ đầu tư vào bộ này, Tống Tuân Thanh còn tự mình đảm nhận một vai cố vấn pháp luận nhỏ, không phải vì muốn ở cùng Dung Lê thì còn có thể vì cái gì nữa?
Chậc chậc chậc, làm cộng sự cùng Tống Tuân Thanh mấy năm nay, thật không ngờ người này cũng là một kẻ si tình.
Xem văn kiện xong, Tống Tuân Thanh để văn kiện xuống, như không có việc gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt thản nhiên, cho người ta một loại cảm giác nắm chắc thắng lợi.
Hắn nhàn nhạt nhướng mày: “Tôi cho rằng mình đã làm đủ rõ ràng.”
Hứa Chi Chu: “...”
Hứa Chi Chu vừa cảm thán vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cảnh sắc tĩnh lặng, vô cùng đẹp.
Cách đó không xa có một cô gái đang ngắm biển, tóc dài bị gió biển thổi bay lên, tuy rằng cô gái mặc một chiếc áo khoác bình thường, nhưng vẫn cô vẫn toát lên một khí chất, giống như một minh tinh.
Bóng dáng này có chút quen thuộc.
Hứa Chi Chu liếc nhìn phía sau, muốn bảo Tống Tuân Thanh nhìn xem người kia là ai.
Liền thấy Tống Tuân Thanh cũng giống như anh, cũng đã nhìn về hướng đó.
Đáy mắt anh ánh lên những tia sáng nhỏ, bỗng bình thản nói: “Dừng xe.”