Sảnh tiệc náo nhiệt hẳn lên, Tống Tuân Thanh luôn không thích trường hợp như này, nhưng Tống Thừa Nghĩa không khỏe, không thể tới, vì vậy Tống Tuân Thanh đành phải tham gia. Quanh năm suốt tháng ông đều bận rộn, gần đây mệt quá nên bị bệnh.
Bảo anh làm đầu tư thì còn được, chứ tham gia loại hoạt động thương nghiệp này thì anh thật sự không có hứng thú. Chỉ là, sản nghiệp nhà họ Tống trải dài, đầu tư nhiều lĩnh vực, vài ngày trước bố anh còn mở một chuỗi khách sạn cao cấp, còn kinh doanh bất động sản.
Trong thời đại công nghiệp hiện tại, Tống gia chính là một cây đại thụ sừng sững không ngã ở thành phố Giang. Vì đề phòng rủi ro, Tống Thừa Nghĩa còn mở rộng hoạt động kinh doanh ra nước ngoài. Tống Thừa Nghĩa chỉ có một người con trai duy nhất là anh, sau này anh không tránh khỏi phải xử lý những thứ này, nghĩ thôi đã đau đầu.
Anh thật sự yêu thích công việc luật sư của mình và cũng đã đạt được một số thành tựu. Đáng tiếc, Tống Thừa Nghĩa tuổi đã cao, anh chỉ sợ sau này không thể tự do như hiện tại nữa.
Chủ tịch Thanh Lâm tự mình tới nghênh đón: “Luật sư Tống, đã lâu không gặp.”
Tống Tuân Thanh hơi gật đầu: “Đúng vậy.”
Thanh Lâm làm giàu từ phần mềm, cũng đi đầu cả nước trong lĩnh vực khai phá phần mềm. Tống thị vẫn luôn muốn hợp tác cùng Thanh Lâm, dù sao nếu muốn đặt chân vào cái ngành sản xuất này, vẫn phải tìm con dê đầu đàn trong ngành.
Tống Thừa Nghĩa đặc biệt dặn Tống Tuân Thanh cần giao tiếp nhiều với Chủ tịch Thanh Lâm, dù sao ánh mắt Tống Tuân Thanh tinh tường, anh sẽ phán đoán trước, xem có cần thiết phải hợp tác không.
Vì vậy, khi Chủ tịch Thanh Lâm giới thiệu dự án và bày tỏ ý định hợp tác, Tống Tuân Thanh suy ngẫm.
Hậu trường sân khấu nổ ra một cuộc hỗn loạn.
Ánh mắt anh vô tình liếc qua, đầu tiên là nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo lao động cũ nát, điên cuồng chạy về sau sân khấu. Nếu anh nhớ không lầm, nơi đó là phòng thay đồ của nhân viên.
Ngay sau đó, rất nhiều người ùa đến hậu trường.
Tống Tuân Thanh cười nhạt, tiếp tục vui vẻ trò chuyện. Một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục lôi kéo bạn nam, vừa nói vừa đi về phía phòng hóa trang: “Hình như có một minh tinh nhỏ bị một nam biến thái lôi kéo.”
Người đàn ông hỏi: “Ai?”
“Nghe nói hình như là Dung gì đó...”
Tống Tuân Thanh cầm ly cụng cốc với Chủ tịch Thanh Lâm, nụ cười trên mặt bỗng đông cứng lại. Anh nhíu nhíu mi, lập tức buông ly rượu xuống.
“Tống, anh có đang nghe không?” Không chờ anh ta phản ứng, Tống Tuân Thanh đã chạy mất bóng, người đàn ông xưa giờ lạnh lùng hờ hững nay lại trở nên hoảng loạn khác thường.
Nhanh chóng lách qua đám đông, Tống Tuân Thanh chậm rãi chen vào trong, chỉ thấy rõ một bóng hình. Dung Lê mặc một bộ váy rất ngắn, môi đỏ mọng xinh đẹp, dáng người hoàn hảo trắng nõn như tuyết như ẩn như hiện, bên cạnh là một minh tinh danh tiếng không tốt, nghe người ta nói thường xuyên khoe ảnh sexy trên Weibo.
Tống Tuân Thanh bạnh cằm, đồng tử chợt co rụt lại. Cô gái đáng chết này, sao cô ấy dám mặc bộ váy đó đi rêu rao khắp nơi!
Mà khi anh hoàn toàn chen vào phòng thay đồ thì mới thấy rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, gã đàn ông mặc đồ lao động cũ nát vừa chạy lướt nhanh qua chỗ anh đang nửa quỳ trước mặt Dung Lê, cặp mày đen nhánh nhăn lại, dường như ánh mắt còn nổi lửa: “Dung Lê, anh yêu em!! Anh nguyện yêu em bằng cả sinh mạng của anh!!”
Gã đàn ông ngày càng sát gần Dung Lê, gần như chỉ cách nhau một gang tay, Dung Lê cau mày kháng cự, nhưng mà gã đàn ông giống như một quả chuông nặng, chậm chạp, đẩy như thế nào cũng không làm sao buông ra.
“Dung Lê, từ khi em ra mắt anh đã thích em rồi, anh có tất cả ảnh chụp của em!!” Ánh mắt của gã đàn ông rất sâu, đôi mắt lóe ánh sáng đỏ, “Hiện tại độ hot của em không còn như xưa, em đi theo anh nhé! Anh yêu em 8 năm rồi. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Dung Lê, anh thật sự yêu em, có lẽ trên đời này không ai hiểu em hơn anh.”
Có vẻ gã cảm nhận được sự phản kháng của Dung Lê, nét mặt càng thêm không tốt, cặp lông mày đen đặc giống như sâu róm trên mặt anh ta động đậy.
Người đàn ông dứt khoát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Dung Lê, đôi tay giống như kìm sắt, bất kể Dung Lê vặn vẹo như nào cũng không thoát được. Dung Lê rất ngứa họng, cô hắt xì một cái. Cô nhất thời thả lỏng theo bản năng khiến gã đàn ông lại càng đến gần hơn. Dung Lê không dám chọc giận tên này, bởi vì trong túi gã có một con dao, chắc có chuẩn bị mà đến.
Người đến vây quanh ngày càng nhiều, nhưng lại không có ai dám giải cứu. Ở nơi này toàn người không giàu thì quý, loại minh tinh nhỏ như cô cũng chỉ là đồ chơi trong mắt bọn họ mà thôi.
Lâm Gia Lăng cảm giác có điều gì đó không ổn, lập tức tiến lên muốn kéo gã đàn ông này ra. Nhưng gã giống như phát điện, hung hăng đẩy Lâm Gia Lăng sang một bên, Lâm Gia Lăng té ngã một cái, gã lạnh giọng mắng: “Đồ đĩ.”
Tay gã ta di chuyển lên trên, trong ánh mắt mang theo si mê, yêu mà không có được. Dù Dung Lê có đánh mạnh lên mặt gã thì gã cũng thờ ơ, cô nhịn không được muốn khóc, huyệt thái dương đập thình thịch. Xa xa, cô nhìn thấy nhân viên an ninh bước nhanh tới, cô càng hy vọng...nhịn một chút nữa thôi, nhẫn nại thêm vài giây nữa thôi.
Nước mắt giàn giụa trên mắt Dung Lê, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Không ngờ chuyện làm cô xấu hổ lại không xảy ra, cô nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của gã, sau đó gã ta bị đá ngã xuống mặt đất, lúc này chính là chờ bị đánh.
Cùng lúc đó, trên vai cô được khoác một lớp âu phục. Giống như che đậy sự xấu hổ của cô.
Tống Tuân Thanh không hổ danh là người từng học Taekwondo, ra chiêu rất nhanh, đánh cho người đàn ông kia đến da tróc thịt bong, không ngừng cầu xin tha thứ, mà Tống Tuân Thanh lại không dừng tay, kéo người đàn ông nằm nghiêng, dùng hai tay lần lượt đấm đá điên cuồng đánh người đàn ông đến nhãn mạo kim tinh.
Dung Lê giống như bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn Tống Tuân Thanh đánh tên biến thái.
Nhân viên an ninh lúc này đều có mặt, tư thế này của Tống Tuân Thanh, sau chuyện này người đàn ông kia nhất định không chết thì cũng tàn phế, gây ra chết người là việc lớn, mấy người đàn ông cao lớn nhanh chóng chung sức kéo Tống Tuân Thanh ra, cảnh báo.
Tống Tuân Thanh đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo giống như băng, anh giơ tay lay vết máu ở khóe miệng, kéo Dung Lê ra khỏi phòng hóa trang, đi vào đại sảnh. Anh lấy điện thoại gọi cho Trương Lực, Trương Lực nhanh chóng chạy tới giúp anh xử lý mọi việc ở đây.
Tống Tuân Thanh kéo cô vào thang máy, đi thẳng đến bãi đỗ xe. Ngồi vào chiếc Cayenne màu đen, Tống Tuân Thanh lập tức mở điều hòa, tốc độ rất nhanh, Dung Lê cũng không cảm thấy lạnh.
Tống Tuân Thanh không nói một lời, cả người lạnh lùng có chút làm cho người khác sợ hãi.
Dung Lê bình tĩnh một chút mới nói: “Luật sư Tống, anh có thể đi ra ngoài một chút được không?” Cô giơ tay, tỏ ý cho anh nhìn thấy cái túi ở tay cô, đó là quần áo của cô, bọn họ xông vào đúng lúc, Lâm Gia Lăng thu dọn hết quần áo, cất vào chiếc túi đưa cho cô, “Tôi muốn thay quần áo.”
Khóe miệng cô cong lên châm biếm: “Nếu chúng ta nói chuyện với nhau trong bộ dạng này, sợ là sẽ bất nhã.”
Mặt Tống Tuân Thanh xanh mét, rõ ràng là không vui, anh đè lên người cô, cưỡng ép cô nhìn thẳng mình, ánh mắt Dung Lê trong trẻo, sự hoảng loạn và chật vật vừa rồi đã sớm biến mất tăm. Mà dưới đáy cặp mắt đen nhánh của anh là sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
Anh nâng cằm cô, nói không thương tiếc: “Nếu em còn để ý đến thanh danh thì sao lại mặc váy ngắn như này.” Tống Tuân Thanh ánh mắt chần chừ, đánh giá cô một vòng. Khuôn mặt lạnh, cô mặc cái váy ngắn này, rất nhiều người đàn ông ở đây đều thấy được, anh vô cùng khó chịu.
Tống Tuân Thanh cười lạnh một tiếng, mở cửa xe, động tác phát ra tiếng rất lớn, đem không gian bên trong để lại cho Dung Lê.
Trong lúc thay quần áo, Dung Lê vẫn đang suy nghĩ, nhìn hành động của Tống Tuân Thanh, anh đối với cô xem ra cũng không phải là không còn tình cảm, thậm chí có thể nói là vẫn còn rất yêu.
Tống Tuân Thanh ở bên ngoài hút hết một điếu thuốc, nhả ra một làn khói. Dung Lê mới mặc xong chiếc quần leggings, bên trên mặc một chiếc áo len, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nỉ, cái váy kia cô không cởi ra, sợ bị chụp ảnh ở bãi đỗ xe. Áo khoác rất dài, cúc áo được gài ở phần quan trọng nhất, lúc này thì không sao rồi.
Thay xong quần áo, mái tóc cô hơi rối, cô sửa sang lại mái tóc, tô thêm một chút son môi, bất luận xảy ra chuyện gì thì lúc nào cũng phải đẹp. Chuẩn bị xong, cô mới gõ cửa để Tống Tuân Thanh vào.
May mắn là có Tống Tuân Thanh, nếu không cô không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì, tận đáy muốn cảm ơn người bạn trai cũ này, cho nên đầu tiên là cô giải thích rõ nguyên do tại sao mình lại ăn mặc như thế, thực ra cô bị người ta lừa, người đàn ông biến thái gây rối chỉ là ngoài ý muốn.
Dù sao cô cũng là một minh tinh, sẽ có vài người khác hâm mộ cuồng nhiệt.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên biến thái tinh thần không ổn định.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Giải thích xong, Dung Lê nhàn nhạt nói, “Luật sư Tống thật có tinh thần trọng nghĩa.”
Cô luôn miệng gọi “Luật sư Tống”, mọi người đều gọi anh như thế, nhưng chưa từng khiến anh khó chịu như này, thật giống như vô tình kéo dãn khoảng cách giữa hai người, mà bọn họ, vốn có quan hệ thân mật.
“Hăng hái làm việc nghĩa là nghĩa vụ của công dân.” Tống Tuân Thanh lười biếng dựa lưng trên ghế, lúc này cũng bình tĩnh, thản nhiên nói, “Dung tiểu thư là minh tinh, có thể giúp được em cũng là vinh hạnh của anh.”
“Hăng hái làm việc nghĩa thì luật sư Tống làm được, chỉ hy vọng lần sau anh phải lý trí hơn.” Lúc anh đánh tên biến thái kia quả thực giống như dùng cả sinh mạng để đánh, không xảy ra tai nạn chết người đúng là vô cùng may mắn, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Dung Lê cảm thấy đáng sợ hơn cô bị quấy rối tình dục.
Tống Tuân Thanh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, nghe vậy híp híp mắt. Chuyện vừa rồi không đáng sợ sao? Rốt cuộc chuyện phải như thế nào thì cô mới biết sợ? Anh nhìn cô, mái tóc xoăn che nửa khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon gọn và đôi môi đỏ mọng, rất giống một yêu tinh quyến rũ.
Anh nghiêng đầu: “Dung tiểu thư thật đúng là lớn gan, không biết còn tưởng rằng là nữ trung hào kiệt.” Anh không có cảm xúc mà cười, “Cũng không biết vừa rồi ai sợ phát khóc, nếu bảo an không tới, sợ là khóc đến mức kêu bố nhỉ?”
Khóc? Cô đúng là đã khóc, gặp phải tình huống đáng sợ như vậy làm sao không sợ? Suy cho cùng cô vẫn còn trẻ.
Dung Lê: “Anh...”
Cô chỉ tay về phía anh, tức giận giống như một chú sóc con. Tống Tuân Thanh vươn ngón tay thon dài, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay rất ấm, truyền hơi ấm vào tay Dung Lê.
Tống Tuân Thanh khóe môi không lộ ra không có ý cười: “Anh làm sao?”
Tống Tuân Thanh sung sướng cười một tiếng, như đang chế nhạo cô, trong lòng như phát hỏa nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Dung Lê không bị ràng buộc, cô đương nhiên nghe ra anh đang cười nhạo mình, cho nên chớp chớp mắt, khóe môi ngậm cười: “Tống Tuân Thanh, anh cần gì phải nói chuyện khách sáo như vậy.”
“Có cần thiết phải gọi tôi là Dung tiểu thư không?” Miệng lưỡi cô sắc bén, gằn từng chữ một, “Tôi nghĩ với quan hệ từng lên giường thì chúng ta không cần xa lạ thế đâu.”