Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tuân Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, cảm xúc trong đáy mắt cũng thay đổi.

“Bố không cần nghĩ nhiều.” Giọng anh trầm thấp, phảng phất như gió, nghe như không rõ.

Tống Thừa Nghĩa kích động run tay, sau một lúc lâu ông mới bình tĩnh lại: “Ba năm trước mày đã mê muội đến mất ý chí, tâm tư chỉ dành cho việc yêu đương, tao vốn tưởng rằng mấy năm nay mày đã sớm quên những chuyện đó rồi, nào ngờ mày vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ đúng không!”

Ông nhớ rõ, ba năm trước ông vốn định đưa con trai trở về Tống thị, đứa con trai này của ông từ nhỏ đã thông minh ưu việt, lên đại học còn học về kinh doanh, còn cùng ông nói chuyện làm ăn, danh tiếng bên ngoài cũng rất tốt.

Nào ngờ, con trai ông lại trực tiếp thành lập công ty luật, còn không dùng tiền của Tống gia.

Chuyện này ông cũng không nói gì, chỉ là hai người đã nói rõ, sớm muộn gì Tống Tuân Thanh cũng phải tiếp quản Tống thị, hội nghỉ thường kỳ mỗi tuần cần phải tham gia, còn xếp cho nó chức vị Phó tổng ở công ty.

Nhưng liên tục mấy tháng, nó đều không đến công ty.

Sau khi Tống Thừa Nghĩa nghe ngóng, mới biết lúc này con trai đang yêu đương. Đối phương là một nữ minh tinh, nhất thời ông tức muốn hộc máu, liền nảy sinh ấn tượng vô cùng xấu về Dung Lê.

“Bố, khoảng thời gian đó là con không đúng, không nên xếp Tống thị ở phía sau.” Tống Tuân Thanh thành khẩn, rồi lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Nhưng bố không nên đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô ấy, từ nhỏ bố đã dạy con, đã là đàn ông thì phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, không phải sao?”

Tống Thừa Nghĩa vốn tưởng nó mềm giọng xuống là muốn phục tùng quản giáo, nào ngờ nó dùng câu nói của mình đề phản bác lại mình!

“Mày vĩnh viễn không thể quên thân phận của mình!” Tống Thừa Nghĩa giọng điệu giận dữ, “Mày là người thừa kế của Tống thị!”

Tống Tuân Thanh khẽ nhếch đôi môi mỏng, cười nhàn nhạt nói: “Nếu có thể, con tình nguyện không cần.”

Tống Thừa Nghĩa chỉ vào anh, hiện tại thằng con trai này càng ngày càng phản nghịch.

Tống Tuân Thanh nhìn thẳng mắt ông: “Bố, con không phải là một con rô bốt mà bố đã lập trình sẵn. Mong bố đừng lấy yêu cầu tương tự đề bắt ép con, ngài đã quên bi kịch của anh con rồi sao?”

Anh trai ruột của anh, hơn anh 7 tuổi, từ nhỏ đã hết mực yêu thương anh.

Ở trong mắt người khác, Tống Trạch Minh là một người rất hoàn hảo, anh ấm áp, cẩn thận, làm việc rất nghiêm túc, nghiêm khắc nghe theo con đường mà bố mình đã sắp đặt.

Thời còn học đại học, Tống Tuân Thanh đi theo con đường pháp luật chuyên nghiệp.

Tống Thừa Nghĩa sống chết không đồng ý, nhất quyết bắt anh phải học kinh doanh, ông muốn bồi dưỡng ra hai kỳ tài thương nghiệp. Nhưng chỉ có Tống Trạch Minh nghe theo ông, từng thề trước mặt ông, bảo đảm tương lai sẽ tiếp quản Tống thị, sẽ làm cho nó ngày càng phát triển lớn mạnh.

Về phần em trai, hãy để em ấy sống cuộc sống nên có, tự do tự tại đi.

Tống Thừa Nghĩa mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng sau này thì sao? Tống Trạch Minh tuổi xuân chết sớm, một lần ngoài ý muốn kết thúc sinh mệnh gần 25 năm.

Tống Trạch Minh vẫn luôn là cái tên cấm kỵ ở Tống gia, Từ Giai nhớ con trai đến khó chịu cũng không dám nhắc tới, chỉ dám nghẹn trong lòng, Tống Tuân Thanh cũng thế.

Tống Thừa Nghĩa lộ vẻ bi thương, cũng lộ ra vài phần mệt mỏi hiếm thấy. Ông dựa vào ghế xoay, cơ thể xụi lơ.

Đúng vậy, Tống Trạch Minh chết, ông phải chịu trách nhiệm trực tiếp.

***

Bóng đêm buông xuống, Dung Lê tắm gội đơn giản, ngâm mình một lúc trong nước ấm, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng rất nhiều.

Cô mặc áo choàng tắm dài đi ra, nghe thấy di động có tiếng vang của WeChat.

[Tống Tuân Thanh]: Ngủ chưa?

Thật khó hiểu, sao anh ấy lại nhắn tin cho mình? Lần đó ở cục cảnh sát bọn họ đã thêm WeChat của nhau, nhưng chưa một lần liên lạc với nhau.

[Dung Lê]: Ngủ.

Mới 9 giờ, vẫn còn sớm để ngủ. Huống chi Tống Tuân Thanh lại không phải không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô, nhắn ba chữ này cũng chỉ là cố tình hỏi. Dung Lê nói thật, cô không biết Tống Tuân Thanh muốn làm gì.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Dung Lê liền bắt đầu sấy tóc. Thỉnh thoảng liếc mắt về phía chiếc điện thoại, màn hình vẫn màu đen không thấy sáng lên. Hôm nay anh đã giúp mình, mình như vậy có hơi lạnh nhạt vô tình không?

Dung Lê lại bắt đầu do dự.

Đến cuối cùng tóc cũng chưa sấy khô, lại cầm di động mở hộp tin nhắn của hai người ra.

[Tống Tuân Thanh]: Ồ.

Cái “ồ” này là có ý gì? Dung Lê cảm thấy anh đang cười nhạo cô... Dù Tống Tuân Thanh không trả lời cô thì vẫn tốt hơn chữ “ồ” này. Chỉ cần “ồ” một cái, thật giống như trào phúng cô xuyên màn hình điện thoại, hoặc là tỏ vể một loại có lệ.

Hai phút trôi qua, Dung Lê mới hiểu mình nghĩ nhiều.

Trương Lực gọi điện thoại cho cô: “Là Dung tiểu thư sao? Xin lỗi, tôi tìm nhật ký trò chuyện của Tống tiên sinh mới tìm được số điện thoại của cô. Mạo muội nhờ cô tới chăm sóc Tống tiên sinh một lúc được chứ? Anh ấy uống say, đến giờ làm thế nào cũng không chịu uống trà tỉnh rượu.”

“Không có dì ở nhà sao?”

Dung Lê không rõ, vị trợ lý này cũng thật là, ông chủ của mình say rượu thì gọi cô làm gì? Cô đi không phải mà không đi cũng không phải. Vì giảm bớt liên quan, cô đành uyển chuyển từ chối.

“Dì đã về rồi, sở dĩ tôi tìm cô ----” Trương Lực dừng một chút, “Là bởi vì Tống tiên sinh không ngừng nhắc đến tên cô, đêm nay anh ấy không nghe lời khuyên của tôi, uống hơi nhiều, sáng mai phải ký hợp đồng với đối tác đến từ Italy, vô cùng quan trọng, tôi sợ trạng thái của anh ấy không tốt.”

Dung Lê im lặng.

Trán Trương Lực mồ hôi, nhắm mắt: “Cô có biết không, Tống tiên sinh vì vụ của cô mà tra xét tài liệu cả một đêm. Cô đừng nói Tống tiên sinh chuyên nghiệp, tôi theo anh ấy mấy năm nay, chưa bao giờ thấy anh ấy chuyện nghiệp tới mức này. Vụ án của cô không dễ cáo, hẳn là ngày cũng hiểu.”

Dung Lê: “...”

Rõ ràng là cố ý không muốn đi, nhưng lỗ tai cô mềm, trợ lý người ta đã nói vậy rồi, không đi có vẻ cô quá vô tình.

“Vậy được rồi, nhưng anh đừng nói với anh ấy là tôi đã tới.” Người say rượu sẽ không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Dung Lê nghĩ, cô cũng chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên mới đi thăm anh, không hơn không kém.

“Gửi địa chỉ của anh ấy cho tôi.”

“Không cần, Dung tiểu thư, tôi lập tức đi đón cô.”

“...”

Căn hộ của Tống Tuân Thanh ở chung cư Giang Bích chỉ có ba màu chủ đạo trắng, đen, xám, đúng với phong cách lạnh lùng của anh. Trang trí lại hết sức tinh tế. Tuy rằng Dung Lê xuất thân bình thường, nhưng trải qua nhiều sóng to gió lớn trong giới giải trí nên cũng được thấy không ít hàng xa xỉ.

Lấy ví dụ như cái đèn trần nhìn tầm thường vô vị kia, hoa văn trên đó mỹ lệ phục cổ, uốn lượn thành từng vòng, Dung Lê nhớ rõ đây là tác phẩm của thở thủ công ANNI của Italy, tác phẩm của vị này có nhiều tiền cũng khó cầu, tục truyền chỉ chế tạo cho Hoàng thất.

Tống Tuân Thanh nằm trên ghế sô pha, trên mặt đất tùy ý ném mấy điếu thuốc chưa châm. Cà vạt của anh thắt lỏng lẻo, nhìn qua vừa suy sút vừa lười nhác. Anh rất ít khi như này, Dung Lê không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Lực: “Tôi đi nấu canh giải rượu, cô giúp để ý anh ấy nhé.”

Cũng không biết có phải do Trương Lực nói chuyện quá to hay là như thế nào, Tống Tuân Thanh bỗng mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của một cô gái, anh xoa xoa mắt, vẫn không thể hoàn toàn mở ra, cứ vậy mà nửa khép nửa mở mắt: “Lê Lê, là em sao?”

Dung Lê muốn đáp lại một câu: Không phải tôi, là quỷ.

Rèm cửa thấu sáng, bóng cây lay động bên ngoài chiếu vào bức rèm màu xám.

Dung Lê thở dài, cầm lấy một bên thàm bị anh làm rơi xuống đất đắp cho anh, lông mi của Tống Tuân Thanh rất dài, dưới ánh sáng tạo thành cái bóng mờ mờ, cũng không biết mơ đẹp cái gì mà môi mỏng của anh hơi nhếch lên.

Không phải là rất ngoan sao?

Tại sao lại muốn cô đến?

Nhưng mà, đang lúc giúp anh đắp thảm xong, đang muốn lùi về sau một bước thì Tống Tuân Thanh đột nhiên túm tay cô, lực tay của anh rất lớn, một cái kéo khiến cô bị đau.

Giọng nói cũng mơ hồ không rõ, như là từ trong cổ họng thong thả phát ra: “Lê Lê, em ở cạnh anh thêm một lát nhé.”

Dung Lê dừng bước, đi cũng không được, dứt khoát ngồi xuống. Tống Tuân Thanh cười, kéo kéo cà vạt, lộ ra cơ ngực rõ ràng, làn da của anh được xem như trắng trong phái nam, Dung Lê nhìn đi chỗ khác.

Cô nhìn về phía phòng bếp, tốc độ của Trương Lực chậm thật, sao còn chưa ra ngoài?

Tống Tuân Thanh mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, xích gần bên cô, ôm cô vào lòng, mùi rượu trên người anh rất nồng, Dung Lê ngửi thấy mùi này rất khó chịu, muốn đẩy anh ra nhưng sức không đủ.

Trong phòng hết sức yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng gió phù phù ngoài cửa sổ thổi qua, đảo loạn tinh thần Dung Lê.

“Anh uống rượu say như vậy làm cái gì? Chính anh cũng không thoải mái, còn lãng phí thời gian của tôi, anh nhìn trợ lý Trương của anh xem, còn vì anh mà nấu trà giải rượu.”

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, Tống Tuân Thanh nhắm mắt cười, chỉnh sửa vạt áo, vuốt ve đầu cô, khẽ ừ một tiếng: “Anh biết anh sai, đều là anh không đúng.”

Nói vậy làm cô không biết nên đáp gì.

Tống Tuân Thanh nâng tay lên, vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, một chút một chút, như đang âu yếm trân bảo. Không gian hai người gần lại dường như có thể nghe được hơi thở của nhau, hết sức ái muội, anh chậm rãi tiến lại gần, hôn lên đôi mắt giống nai con của cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dung Lê lại không đẩy ra.

Một tiếng ho nhẹ nháy mắt làm Dung Lê tỉnh táo lại.

Trương Lực bưng bát trà giải rượu, đặt ở bàn trà, căng chặt thần sắc liền vội vàng rời đi.

“Này?” Dung Lê nhìn Trương Lực mở cửa đi, định gọi anh ta quay lại, nhưng mà màn đêm thanh vắng nhắc nhở cô, nơi này thật sự chỉ còn lại hai người cô và Tống Tuân Thanh.

Dung Lê chấp nhận hiện thực, bưng bát canh giải rượu, véo véo gương mặt Tống Tuân Thanh: “Anh, uống hết cái này rồi hãy ngủ tiếp.”

Bóng đêm yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Tống Tuân Thanh đồng tử chiểu rọi khẽ lay động, hắn cười như không cười: “Em đút cho anh.”

Dung Lê: “...”

Lớn như vậy rồi, còn biết xấu hổ hay không!

Cô nhịn xuống như muốn rút dao đâm chết anh, lại sợ anh ngủ tiếp, lại kiên nhẫn đút cho anh từng muỗng một. Cô không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, động tác rất chậm, không cẩn thận mà chạm vào cổ anh, có lẽ là cảm nhận được, Tống Tuân Thanh nhíu nhíu mi, ngồi thẳng dậy.

Đau đớn khiến cả người thanh tỉnh, trong ánh măt hỗn độn dần dần biến mất, dần dần khôi phục sự minh mẫn, ánh sáng mờ ảo trong ánh mắt lóe lên, uống xong trong một ngụm, ở bên tai cô lặng lẽ nói một câu: “Em yêu, em thật đẹp.”

Hôm nay Dung Lê vội vàng ra cửa, tuỳ tiện mặc một cái áo lông màu đỏ rượu cùng một chiếc váy dài leggings màu đen, áo khoác là loại thường ngày là một chiếc áo khoác nỉ, cũng chưa có trang điểm mà vội vàng chạy tới.

Lời này làm Dung Lê có chút thẹn thùng. Được rồi, cô biết mình có một gương mặt tuyệt mỹ.

“Tuy rằng anh nói đúng, nhưng tay anh…” Dung Lê hơi há mồm, có chút khó lòng giải thích, “Có thể bỏ ra khỏi eo tôi không?”

Tống Tuấn Thanh lực rất mạnh, trong lòng nóng rực, làm cô có chút không thở nổi.

“Không được.” Tống Tuân Thanh ánh mắt đen lại, cúi người mở miệng, ngữ điệu liền trở nên chậm rãi, “Lê Lê, em có muốn ngủ cùng anh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK