Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, bọt tuyết xuyên qua các tầng mây rơi xuống mái vòm.
Con phố này vốn dĩ không phồn hoa, giờ phút này lại chìm trong yên tĩnh, giống như có một làn khói trắng uốn lượn quanh dòng sông.
Dung Lê chậm rãi tô son, đó là một màu đỏ hồng. Làn da cô còn trắng hơn cả tuyết, dù không trang điểm thì nhan sắc của cô vẫn rất đẹp.
Chị Tất, người đại diện của cô đang chọn quần áo cho cô ở phòng quần áo, vừa chọn vừa lải nhải: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, bữa tiệc hôm nay em phải biểu hiện thật tốt, đạo diễn và nhà làm phim đều có mặt đấy!”
Dung Lê là một diễn viên nhỏ tuyến 18, có thể nói là flop đến tận tâm địa cầu.
Thực ra ba năm trước đây vẫn còn khá tốt, cô diễn vai chính trong một vài bộ phim truyền hình có kinh phí thấp, sự nổi tiếng của cô cũng đã tăng lên kha khá.
Vốn tưởng sẽ chào đón ánh rạng đông, ai ngờ cô đột nhiên té xuống đáy cốc. Có lẽ bắt đầu từ lúc cô tham gia một chương trình, nhất thời kích động nói câu: “Hôm nay tôi rất vinh hạnh, có thể nghênh ngang đi vào đây...”
Sau đó cô lên hot search và bị chế giễu cả một ngày, ngay sau đó cô tham gia một gameshow, được yêu cầu đọc diễn cảm một bài thơ, cô đọc: “Quạt lông lun khăn, tro tàn biến mất.”
Cư dân mạng: [Nếu tôi nhớ không nhầm, đây chính là thơ trong sách trung học.]
[Im lặng làm cái bình hoa khá tốt.]
[Kiến thức cơ bản cũng không thể kém như vậy chứ, xứng làm thần tượng sao? Ha ha.]
Cô liền bị một lượng lớn người chế nhạo, đào bới ra chuyện năm mười sáu tuổi cô nghỉ học để gia nhập giới giải trí, mọi người nói cô cô bị lợi ích che mù mắt, vì leo cao mà ngay cả sách cũng không đọc. Cái này còn chưa tính là thảm, thảm nhất chính là sau đó cô quảng cáo cho một sản phẩm thực phẩm chức năng, không bao lâu đã có người bịa đặt rằng uống thực phẩm chức năng đó sẽ khiến bệnh ngày càng nặng.
Tường đổ mọi người đẩy, hơn nữa khi công ty dành đó tài nguyên chủ lực để bồi dưỡng những người mới có tiềm năng, khiến sự nghiệp đang lên cao của cô cũng trực tiếp biến thành hết thời.
Ba năm qua, về cơ bản cô không có một tác phẩm nào, nhưng không sao, phim truyền hình của đạo diễn Trương đang tuyển chọn diễn viên, chị Tất cố gắng giúp cô giành được cơ hội để thể hiện, nói không chừng có thể hot lần nữa.
Dung Lê nhẹ nhàng gật đầu, Không thèm để ý nói: “Em là một diễn viên tuyến18, em mặc gì cũng đâu quan trọng.”
Chị Tất lại gần, mấp máy môi, dường như lại muốn dạy bảo một trận.
Lúc này Dung Lê mới bất đắc dĩ đổi giọng, chủ động đi lựa chọn quần áo: “Được rồi, em sẽ nghe lời chị Tất, nhất định sẽ ngoan ngoãn làm một cái bình hoa an tĩnh.”
Tuy là như thế, chị Tất vẫn lắc đầu.
Các nghệ sĩ khác đều liều mạng để leo lên cao, còn Dung Lê lại chẳng mấy tích cực, thực sự là uổng phí khuôn mặt xinh đẹp.
***
Xe dừng lại ở trước cửa hội sở Thịnh Thế.
Dung Lê khoác một chiếc áo vét đen ở bên ngoài, đụng phải Kiều Hi ở cửa, Kiều Hi ra mắt muộn hơn cô hai năm, hai người đều đi chung trên một con đường, một khoảng thời gian dài, tài nguyên đều bị Dung Lê lấy đi nên trong lòng cô ta vẫn rất căm hận. Gần đây, Kiều Hi đóng một bộ phim rất nổi tiếng, cô ta thường xuyên được lên hot search, cầm vài giải thưởng.
Kiều Hi: “Chậc chậc, đây không phải ngôi sao sáng nửa bầu trời ngày xưa - Dung Lê đây sao? Tại sao cô cũng tham gia lại bữa tiệc nho nhỏ này?”
Dung Lê lười so đo: “Hiện tại chúc mừng cô.”
“Chị Dung Lê có địa vị cao như vậy” Kiều Hi nói, “Chỉ e rằng nơi này không chứa được vị Phật lớn như chị đâu.”
Khóe miệng Dung Lê khẽ giật giật, không nhịn được đáp trả: “Đây là bức tiệc đạo diễn Trương tổ chức, cô nói như vậy là xem thường Đạo diễn Trương hay là nhà sản xuất?”
Mặt Kiều Hi tái mét, tức muốn hộc máu, nói: “Cô bớt đắc ý đi, hiện tại cô chỉ là một kẻ bị đóng băng sự nghiệp!!”
Đôi môi đỏ mọng của Dung Lê khẽ nhếch, ghé sát vào bên tai của Kiều Hi, gằn từng chữ một: “Cô đừng quên tại sao cô lại được như bây giờ, Kiều Hi.””
Kiều Hi rất không muốn thừa nhận, kỳ thực hai người trông có vài phần giống nhau, cô ta bắt đầu trở nên nổi tiếng là bởi vì có nét giống Dung Lê.
Lúc ấy công ty của Dung Lê đã dùng tài nguyên chất lượng nhất để giữ chân Dung Lê, nói với truyền thông cô là tiên nữ hạ phàm, khoe khoang rằng cô có làn da trắng, dung mạo tuyệt mỹ, môi đỏ mọng. Con đường của Dung Lê đi rất thông thuận, công ty Kiều Hi cũng bám theo, vì thế Kiều Hi cũng dần được biết tới nhiều hơn.
Bọn họ đã từng tham gia cùng một đoàn làm phim, bọn họ còn từng rất thân với nhau, trong làng giải trí đồn rằng cô ta và Dung Lê là bạn thân của nhau.
Bây giờ, cuối cùng cô ta cũng đã thoát khỏi cái bóng của Dung Lê, trở thành một tiểu hoa đán có chút danh tiếng, nhưng mỗi khi gặp Dung Lê lại bị cô chế nhạo.
Nghĩ đến điều này, Kiều Hi đứng ở phía sau, đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy giận dữ.
Hai tay nắm chặt, phong thái của một nữ minh tinh biến mất không sót lại tí gì.
Thịnh Thế không hổ là khách sạn lớn nhất, đến tầng 15, bọn họ được đưa vào một phòng bao cực lớn. Dung Lê chào hỏi đơn giản, sau đó được đưa đến chỗ ngồi.
Dung Lê được xếp ngồi cạnh nhà sản xuất, trong khi đó Kiều Hi ngồi đối diện cô.
Nhà sản xuất Thôi là một người đàn ông trung niên, dáng người không mập lắm, anh ta đeo kính gọng vàng, vẻ bề ngoài có vài phần hào hoa phong nhã, nói chuyện thân thiết cùng Dung Lê vài câu.
Mấy người đàn ông bắt đầu uống rượu, Dung Lê bị ngạt thở bởi mùi thuốc lá và mùi rượu. Nhưng từ xưa đến nay cô vẫn luôn khéo léo duy trì được nụ cười lịch sự trên khuôn mặt.
Đội ngũ sản xuất [Hôn tình] rất xuất sắc, dựa trên sức hot của bản chuyển thể trên internet, kèm theo cả lượng người xem lớn, nhất định sẽ là bộ phim bùng nổ. Nếu không làm sao mà Kiều Hi lại muốn tới đây?
Tuy nhiên, có vài tin đồn rằng Kiều Hi đã ngầm được chọn làm nữ chính rồi, Dung Lê không quan tâm, vai cô cạnh tranh chính là nữ 2.
Bữa tiệc náo nhiệt, đang nói về việc casting thì thấy người phục vụ dẫn một người đàn ông cao lớn đi vào.
Người đàn ông có ngũ quan thanh tuấn, tây trang sạch sẽ, áo sơ mi được cài nút cẩn thận đến tận nút cuối cùng, vừa khéo nằm ở dưới hầu kết, uy nghiêm mà lạnh nhạt, mang theo vài phần khí chất cấm dục.
Đạo diễn Trương cầm ly rượu đứng lên: “Tuân Thanh, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Trong không khí lơ lửng mùi thuốc lá nồng đậm.
Không biết có phải vì điều này hay không mà cổ họng Dung Lê đột nhiên không thoải mái, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Theo lý thuyết, trong bữa tiệc linh đình này, âm thanh của cô phải bị át đi, nhưng không ngờ Tống Thanh Tuân lại nhìn qua bên này, rất nhanh lại dời tầm mắt đi chỗ khác.
Kiều Hi nhỏ giọng hỏi người đại diện: “Luật sư Tống sao lại tới nơi này?”
“Em có nghiêm túc đọc kịch bản không thế?” Người đại diện nói: “Nam chính của [Hôn tình] là một nhân viên pháp luật, luật sư Tống sắm vai một cố vấn pháp lý, nghe nói ban đầu luật sư Tống không muốn tham gia, nhưng sau này không biết vì sao mà anh ấy lại đồng ý. Nhưng mà chị nghe nói, Tống gia cũng đầu tư vào bộ phim này, nói không chừng là bởi vì thế.”
Tống thị Giang Thành, bốn chữ này đại diện cho tài phú đếm không hết, mà thế hệ này, Tống Tuân Thành lại là con trai độc nhất của Tống thị, cho dù anh không muốn thừa kế gia sản mà một mình đứng lên mở công ty luật thì anh vẫn là thái tử gia của Tống thị.
Dung Lê thất thần dùng bữa, trong lòng khẽ run. Dù sao cô cũng ở trong giới giải trí nhiều năm, đã sớm học được cách che giấu cảm xúc từ lâu rồi.
Nhà sản xuất Thôi chậm rãi lại gần, mời rượu Dung Lê. Dung Lê sợ nhất là thất thố sau khi uống rượu, nhưng vì ngại mặt mũi nên cô vẫn uống hết, nhà sản xuất Thôi còn không buông tha: “Tiểu Dung lại uống một ly nữa đi.”
Uống hai ly vào bụng, Dung Lê cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, trên mặt hiện lên một chút do dự.
“Không uống rượu thì không thú vị.” Một tay của nhà sản xuất Thôi mời rượu, một tay thì lần mò xuống phía dưới, định sờ đôi chân mịn màng của Dung Lê. Dung Lê cảm thấy không được tự nhiên, tay anh ta còn chưa kịp chạm vào cô thì cô đã nghiêng người tránh sang chỗ khác.
Tuy nhiên, chắc nhà sản xuất Thôi uống hơi nhiều, trên mặt hiện lên hai vết đỏ hồng. Dung Lê đã sớm nghe nói nhà sản xuất Thôi là con quỷ háo sắc, nhưng anh ta vừa có tiền vốn vừa có năng lực nên số lượng nữ minh tinh được anh ta nâng đỡ cũng không ít.
Nhà sản xuất Thôi lại cầm ly rượu đến trước mặt Dung Lê, Dung Lê khẽ nhíu mày, nhớ kỹ lời dặn dò của người đại diện, cố đè xuống ý định đẩ anh ta.
Nhà sản xuất Thôi cho rằng cô ngầm đồng ý, sờ vào khuôn mặt trắng nõn của cô một cái: “Tiểu Dung, ngoan ngoãn nghe lời, anh cam đoan sẽ cho em một vai diễn.”
Nhìn từ góc độ của Tống Tuân Thanh, hai người này tưởng chừng như sắp hôn nhau, đôi mắt đen như mực nhịn không được mà khóa chặt chỗ ấy.
Anh cầm chặt ly rượu trong tay, cầm chặt đến nỗi các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường thẳng, dường như đang giấu kín cảm xúc.
Tống Tuân Thanh đột nhiên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ly rượu va chạm với mặt bàn làm từ gỗ đặc, phát ra tiếng động không nhỏ.
Không nghiêng không lệch làm run màng nhĩ của nhà sản xuất Thôi, thấy vẻ mặt u ám của anh, nhà sản xuất Thôi vội buông lỏng cô ra.
Tống Tuân Thanh bạnh hàm, lạnh giọng nói: “So đo với phụ nữ thì tính là đàn ông cái gì.”
Đừng nhìn lúc này có nhà sản xuất Thôi, đạo diễn Trương, còn có các đại điện nhà đầu tư của công ty khác phái người tới, nhưng người sáng suốt đều biết Tống Tuân Thanh là nhân vật lớn không thể đắc tội.
Nhà sản xuất Thôi cười khan hai tiếng: “Nếu là người luật sư Tống coi trọng, ngài nên nói sớm hơn.”
Tống Thanh Tuân lạnh mặt, phủi sạch quan hệ: “Tôi không có hứng thú.”
Đạo diễn Trương ra mặt hòa giải: “Luật sư Tống làm vậy là đang chiếu cố cô, còn không qua rót rượu cho ngài ấy?”
Dung Lê tỉnh rượu được hơn phân nửa, cả người mơ màng lung lay một chút, biên độ động tác rất nhỏ, cô cắn môi, nói theo bản năng: “Luật sư Tống không uống rượu.”
Cô nhớ rất rõ, tuy rằng Tống Tuân Thanh sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng lại không uống rượu, sống như tăng nhân khổ hạnh. Nếu không biết anh cực kỳ nhiệt tình ở phương diện nào đó thì cô sẽ cảm thấy anh không giống một người đàn ông.
Dung Lê nói như vậy làm đôi mắt đang rũ xuống của Tống Tuân Thanh bỗng nâng lên, anh khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm nói: “Sao cô Dung biết?”
Dung Lê chớp chớp mắt, lớn mật nhìn thẳng anh: “Tôi đoán.”
Đạo diễn Trương vẫn cười ha hả: “Cô thật sự đã đoán đúng rồi đấy, trước kia Tuân Thanh không uống rượu, không biết ba năm trước đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên đổi tính.”
Ba năm trước.
Tim Dung Lê không nhịn được mà nhảy lên, khẽ mấp máy môi, thong thả đứng dậy, cầm chai rượu trắng cao độ mà nhà sản xuất Thôi đưa cho cô, đáy mắt lấp lánh, cô vén mấy sợi tóc dài vướng víu, đi đến chỗ Tống Tuân Thanh.
Tống Tuân Thanh nới lỏng cà vạt.
Dung Lê sơn móng tay màu đỏ tươi, càng làm nổi bật bàn tay trắng nõn của cô.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người, bàn tay cầm chặt thân chai rượu, rót đầy rượu vào ly của Tống Tuân Thanh, chai rượu và ly rượu chạm vào nhau, tạo ra một âm thanh thánh thót.
Thanh âm của cô cũng mang theo một chút hờn dỗi: “Luật sư Tống, mời ngài dùng.”
Căn phòng ấm áp nên cô đã sớm cởi áo khoác ra.
Lúc này cô hơi khom người, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, nước da trắng mịn kia làm lòng anh hơi ngứa.
Anh dứt khoát nhìn sang chỗ khác, che dấu sự nóng bỏng dưới đáy mắt, biến thành đôi mắt lạnh lùng, nhìn thẳng về phía cô, không giữ lại chút tình cảm: “Cô Dung, nhân tiện lấy thêm cho tôi một điếu thuốc được không?”
Kiều Hi nhìn hai người họ, không nén nổi kinh ngạc, chưa từng nghe nói hai người này có quen biết nhau.
Từ trước đến nay, Tống Tuân Thanh đều không gần nữ sắc, tại sao có vẻ hơi hứng thú với Dung Lê?
Dung Lê nhếch môi: “Được thôi, luật sư Tống.”
Dứt lời, Tống Tuân Thanh liền đưa chiếc bật lửa màu xám bạc cho cô, dưới ánh sáng lập lòe, tia sáng từ chiếc bật lửa tỏa ra khiến cho cô hơi chói mắt.
Lúc thì hút thuốc, lúc lại uống rượu, đây là lợi dụng việc công để trả thù việc riêng?
Không ngờ đại luật sư Tống cũng không phải ngoại lệ, đây chính là cái gọi là hận đến cùng cực.
Tống Tuân Thanh khẽ nhếch khóe môi, đuôi mắt lộ rõ âm trầm, dường như có thể hút tất cả mọi thứ xuống vực sâu.
Dung Lê khéo léo mỉm cười châm thuốc cho anh, Tống Tuân Thanh cười nhạt, không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, không ai có thể nhìn ra bọn họ từng có quan hệ.
Cô khẽ cúi đầu, mái tóc vô tình lướt qua ống tay áo vest cao cấp của anh, cô lại nhanh chóng nghiêng đầu, muốn giữ một khoảng cách khá an toàn với anh. Tống Tuân Thanh lặng lẽ thu mọi hành động nhỏ của cô vào đáy mắt.
“Luật sư Tống nên hút ít thuốc thôi, thuốc lá và rượu không tốt cho sức khỏe.”
“Cô Dung nói rất đúng.” Tống Tuân Thanh nhíu mày, nhẹ nhàng nhả một làn khói, cười như không cười nói: “Chỉ là tôi muốn nói, tác hại của thuốc lá và rượu gây chẳng bằng một chữ tình, mà tình thì tan nát cõi lòng.”
Anh đúng là không có lúc nào không nhắc nhở cô.
Dung Lê trở về chỗ ngồi của mình, nhà sản Thôi vẫn còn đang hút thuốc.
Cổ họng Dung Lê ngày càng ngứa không chịu được, nhịn không được họ nhẹ.
Tống Tuân Thanh vừa nói chuyện cùng đạo diễn Trương vừa đứng dậy.
Tùy ý mở một cánh cửa sổ ra. Bên trong phòng bao đủ máy sưởi, không gian lớn, mở cửa sổ sẽ không khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo mà còn giúp bầu không khí trong lành hơn rất nhiều.
Kiều Hi cong cong môi, chủ động mời rượu Tống Tuân Thanh: “Luật sư Tống, em có vài vấn đề pháp luận muốn được cố vấn, anh có thể cho em phương thức liên lạc không?”
Tống Tuân Thanh bình tĩnh, mỉm cười lễ độ, mang theo một chút kiềm chế và xa cách trời sinh: “Cô có thể đến Thiên Cạnh tìm tôi, từ 8 giờ 30 sáng đến 5 giờ chiều tôi đều ở đó.”
Mục đích của Kiều Hi là muốn xin số điện thoại cá nhân của anh nhưng anh lại khước từ, cô ta cắn môi dưới, đang muốn mở miệng, anh lại lạnh lùng liếc mắt một cái: “Cô Kiều còn chuyện gì khác không?”
Kiều Hi đứng hình ngay tại chỗ: “Em...”
Tống Tuân Thanh hơi nghiêng người, ánh mắt thản nhiên nhìn Dung Lê.
Dung Lê bị ánh mắt này nhìn đến hơi sợ hãi, đột nhiên điện thoại vang lên, là bạn thân của cô - Lâm Tri Khê.
Cô khẽ chào đạo diễn rồi đi ra cửa.
Tống Tuân Thanh cau mày, nhất thời lạnh mặt: “Cô Kiều, xin lỗi không tiếp được.” Sau đó lập tức đuổi theo.
Cuối hành lang có phòng vệ sinh, Dung Lê đứng cạnh bồn rửa tay vừa tô son vừa nói chuyện với Lâm Tri Khê.
Tùy ý nói chuyện vài câu, Dung Lê cười tự giễu: “Vậy mà hôm nay tớ lại gặp Tống Tuân Thanh, đúng là xui xẻo.”
Lâm Tri Khê ngược lại rất tò mò: “Hiện tại Luật sư Tống thế nào?”
Dung Lê dùng khăn giấy lau đi phần son bị lem trên môi: “Cái gì như thế nào?”
“Thì...khí chất, dáng người, diện mạo.”
Gần đây Lâm Tri Khê hễ gặp ai đẹp là dễ xiêu lòng, người sắp 25 tuổi rồi mà vẫn còn ấu trĩ như thế.
Dung Lê cúi đầu, dùng bả vai kẹp điện thoại: “Tớ cảm thấy Tống Tuân Thanh trắng hơn trước một chút, thật giống như, giống như thận hơi hư?”
Nói xong, chính cô cũng cảm thấy buồn cười, sau đó ngẩng đầu lên xem có chỗ nào cần trang điểm lại không.
Tuy nhiên, khi nhìn vào trong gương, cô lại thấy người đàn ông đang lười biếng dựa lưng vào tường sau lưng mình, sống lưng thẳng tắp, ngạo nghễ lại xa cách.
Ánh đèn kiều diễm phác họa thân hình của anh, mà đồng dạng, nó cũng chiếu ra ý cười không rõ ý trên môi anh, nhàn nhạt tựa trào phúng.
A…
Dưng Lê im lặng tắt điện thoại, thầm mắng một tiếng.
“Tống Tuân Thanh, tôi thật không ngờ anh vậy mà lại nghe lén người khác nói chuyện...Hay là, anh muốn vào nhà vệ sinh nữ?”
Dung Lê hơi tức giận, lộ ra gương mặt thật, miệng lưỡi sắc bén.
“Em cũng làm cho tôi khiếp sợ đấy, vậy mà nói xấu bạn trai cũ ở sau lưng.” Tống Tuân Thanh cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc rồi mới chậm rãi dời đi: “Có hư thận hay không, em không biết sao?”
Tống Tuân Thanh tiến lên trước một bước, mang theo sự bá đạo: “Nói cho tôi biết số điện thoại của em.”
“Thế nào? Luật sư Tống còn chưa quên được tôi sao?”
Dung Lê cười đến rung động lòng người, lười biếng dựa vào bồn rửa tay.
Tống Tuân Thanh thân hình cao lớn, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy cô, mang cho người ta một loại cảm giác chật chội, khó thở, áp lực bất cứ lúc nào.
“Con người của anh tính toán chi ly lắm.” Thanh âm lạnh nhạt, con mắt u ám: “Tất cả những ai đắc tội anh, anh đều không bỏ qua.”
Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn anh không chớp mắt.
“Luật sư Tống nói như vậy, thật làm tôi sợ hãi quá, càng không dám cho anh số điện thoại đâu. Huống chi, số điện thoại của luật sư Tống quý giá như thế, ngay cả Kiều đại minh tinh cũng không cho thì sao tôi lại không biết xấu hổ chứ?”
“Còn có chuyện mà Dung Lê em thấy xấu hổ sao?”
Tống Tuân Thanh giống như đang nghe một câu chuyện cười, khẽ nhếch môi mỏng: “Lúc trước vì theo đuổi tôi, thật đúng là cái gì em cũng làm hết.”