Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là không muốn!

Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, hay là chí khí của Dung Lê đột nhiên trỗi dậy, cô đánh “bốp’ một cái vào mặt Tống Tuân Thanh.

Tống Tuân Thanh mơ mơ màng màng mà nhíu mi.

Thừa dịp cơ hội tốt này, cô đứng lên hung hăng Tống Tuân Thanh ném ở trên sô pha, biểu cảm như “Trên trời dưới đất bà đây lớn nhất.”

Muốn ngủ cùng? Nằm mơ.

Nhưng trong lòng Dung Lê biết rõ là anh uống say, cứ để mặc anh say rượu như này thì không tốt. Vì thế cô dùng hết sức bình sinh kéo anh vào trong phòng ngủ, giúp anh đắp chăn, sợ lại xảy ra chuyện xấu, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

Cũng như xem đã hoàn thành nhiệm vụ nhỉ?

Nhất định là tính, Dung Lê vừa đi vừa suy nghĩ.

Trong lòng cô vẫn run sợ mà chờ đến ngày hôm sau, Tống Tuân Thanh cũng không nhắn gì với cô. Chắc là thật sự không nhớ rõ, Dung Lê cảm thấy mình thực sự may mắn.

Chị Tất gửi tin nhắn trên Wechat nhắc nhở cô, tuần sau đến đoàn phim [Hôn tình], đoàn phim dự định quay trong một tháng, sau đó cho nghỉ đông.

Dung Lê đã nói với Dung Thần chuyện này rồi nên trong khoảng thời gian này Dung Thần ở trường, ở trường học cô có mấy chị em tốt, vẫn luôn muốn ở cùng nhau, nhưng cô đã ở với chị gái của mình, cũng không có ý định chuyển ra.

Ở chung lâu cũng thấy hơi chán, hiện tại Dung Lê rất bận, cô không muốn đi cũng phải đi, tâm trạng thế mà lại có chút sung sướng. Ở cùng với chị gái, đương nhiên cũng phải chịu nhiều quản thúc.

Cô dọn dẹp phòng qua loa, 2 giờ chiều thì định tới viện điều dưỡng thăm Hứa Như Vân.

Hứa Như Vân là mẹ cô.

Cô ngồi xe vừa đến chính giữa cổng viện điều dưỡng đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm, người phụ nữ có dáng người quyến rũ, mỗi bước đi đều tỏa ra khí chất phong tình mê hoặc không giống người khác.

Không phải là Lâm Gia Lăng sao? Không đúng, Dung Lê nhạy bén phát hiện ra, phía dưới kính râm của Lâm Gia Lăng mơ hồ có nước mắt chảy xuống.

Lâm Gia Lăng cũng thấy cô, chủ động chào hỏi: “Muốn uống một ly cà phê cùng tôi không?”

Lâm Gia Lăng rất quen khu này, ngựa quen đường cũ tìm một quán cà phê yên tĩnh. Hai người đi lên tầng cao nhất, nơi này yên yên tĩnh tĩnh, không một bóng người.

Lâm Gia Lăng và Dung Lê cùng tháo kính râm xuống, nhìn nhau cười.

Lâm Gia Lăng nói: “Làm minh tinh rất mệt đúng không? Mọi động thái đều sợ mọi người nhìn chằm chằm.”

Dung Lê cười khẽ: “Rất mệt, nhưng ở xã hội này, không có bản lĩnh, không có bằng cấp thì còn có thể làm cái gì.” Tự giễu bản thân, “Muốn nhận cát xê cao, đương nhiên phải trả giá nhiều hơn người khác. Ngược lại cảm thấy chỉ cần có phim để quay thì mỗi ngày đều đáng để mong chờ.”

Lâm Gia Lăng có chút kinh ngạc.

Thân là người trong giới giải trí, mưa mưa gió gió trong giới cô đều biết. Về những thứ gọi là quá khứ đen tối của Dung Lê, cô cũng xem qua rồi. Những thứ đó đều do truyền thông viết loạn, dù sao cô không quá tin tưởng.

Lâm Gia Lăng cười: “Tôi nhớ mười mấy tuổi cô đã gia nhập làng giải trí, không có gì tiếc nuối sao?”

Tiếc nuối? Đương nhiên có. Nhưng mà Dung Lê nghiêng đầu suy nghĩ: “Thực ra có một khoảng thời gian dài tôi đã từng cảm thấy rất hạnh phúc, dù mọi hoạt động đều dưới mí mắt quần chúng nhưng tôi có thể kiếm rất nhiều tiền, có tiền là tốt rồi.”

Lâm Gia Lăng nghĩ thầm, thì ra Dung Lê cũng là người có chuyện xưa.

Dung Lê mất bố khi cô học Trung học, sau đó thì tinh thần mẹ bất ổn, lại vào bệnh viện. Dung Hướng Nam là chú của cô, có mở một công ty nhỏ, có lòng tốt nhận nuôi chị em cô, chỉ là dù sao thím và cô không có quan hệ huyết thống, có lúc sẽ lạnh mặt, một khoảng thời gian dài cô sống thực sự không tốt, nhưng cô không nói gì cả, bởi vì không muốn làm chú mình thêm phiền.

Sau này học lớp 10, cô có cơ hội lên TV, ngoài ý muốn nổi tiếng. Hợp đồng hợp tác ùn ùn kéo đến, cô khẽ cắn môi đập nồi dìm thuyền, dứt khoát thôi học, ký hợp đồng với một công ty, mở ra con đường minh tinh.

Cuộc sống sau đó thật sự được cải thiện rất nhiều, thím cũng xem trọng cô hơn, chú cũng không rơi vào thế khó xử nữa, Dung Thần có thể nhận được giáo dục càng tốt hơn. Cô có thể báo đáp chú, cũng có thể cho mẹ ở trong viện điều dưỡng tốt nhất.

Là từ khi nào mà cô bắt đầu do dự?

Ba năm trước, Dung Lê quay liên tục ba bộ phim, xin công ty nghỉ phép hai tháng, cô đi đại học Tây Xuyên.

Sau đó liền cùng Tống Tuân Thanh ở bên nhau, lúc đó Dung Lê cảm nhận được chênh lệch khoảng cách giữa hai người, cách nói chuyện của anh bất phàm, mà cô thì nhiều lần làm trò cười, cảm giác không dám ngẩng đầu trước mặt anh.

Lúc nào anh cũng an ủi cô, nhưng chung quy, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Không kiềm chế được mà nghĩ, nếu mình vẫn tiếp tục học thì tốt rồi, nếu từng học đại học thì tốt rồi.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Dung Lê đều cười khổ, sở dĩ lựa chọn đến đại học Tây Xuyên nghỉ phép, cũng là vì trong lòng có chút tiếc nuối nhỉ? Mà cái gọi là tiếc nuối, đó là chuyện đời này cô không cách nào hoàn thành.

Ánh mắt Dung Lê bình thản, thu hồi suy nghĩ, cô không nói nhiều về chuyện này, sợ nói nhiều người ta lại nghĩ mình ra vẻ, có thứ nhất định phải đè sâu trong bụng.

Lâm Gia Lăng cũng tỏ vẻ tôn trọng, không có hỏi nhiều.

Phục vụ mang cho hai người hai ly đồ uống nóng, còn có hai miếng bánh kem phô mai.

Lâm Gia Lăng đột nhiên nói: “Tìm được một người yêu mình thật lòng không dễ, nếu còn tình cảm thì phải trân trọng nó, ở bên nhau đi.”

Dung Lê: “?”

Tình huống gì đây, Lâm Gia Lăng đột nhiên trở thành giáo sư nói đạo lý?

Hình như Lâm Gia Lăng cũng cảm thấy lời này có chút đột ngột: “Ai mà chẳng từng như thế, tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra luật sư Tống có tình cảm với cô.”

Dung Lê thân là người trong giới, hoặc ít hoặc nhiều cũng nghe được một số tin tức về Lâm Gia Lăng, ngoài việc thả bay bản thân không để ý cái nhìn của người khác thì không thể không nhắc tới những gì cô ấy trải qua thời trẻ.

Tuổi của Lâm Gia Lăng cũng đã đầu 30, cô ra mắt từ rất sớm, khi đó giới giải trí còn lâu mới nghiêm khắc như bây giờ. Lâm Gia Lăng vì muốn kiếm tiền nhanh mà từng theo hướng sexy, từng quay bộ phim cấp ba lộ bộ phận quan trọng.

Thực ra khi đó Lâm Gia Lăng cũng rất nổi, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Theo một người làm lâu năm trong giới giải trí, cô làm vậy là vì bạn trai của mình, bạn trai muốn thực hiện một dự án nhưng thiếu tài chính.

Lâm Gia Lăng liền hi sinh bản thân.

Nếu lời đồn là sự thật, hiện tại Lâm Gia Lăng sống không tốt, có lẽ thật sự không phải mỗi câu chuyện xưa đều có hậu.

Dung Lê bỗng nhiên thở dài.

Lắc đầu, hỏi: “Chị chắc chắn vậy sao?”

Lâm Gia Lăng: “Cô coi nhẹ chị đây rồi, chị đây cũng bước ra từ sóng to gió lớn đấy. Trước kia tôi thường cảm thán, đàn ông chẳng có thằng nào tử tế cả, đặc biệt là đàn ông có tiền dễ đồi bại nhất.”

Đôi mắt đẹp của cô có vài phần giận dữ, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, khóe môi mím lại, chắc là nhớ tới việc gì đó không tốt.

“Tuy nhiên, ai cũng biết Tống Tuân Thanh cấm dục mấy năm nay, tôi cũng chưa nghe anh ta có tai tiếng gì,” Lâm Gia Lăng nhìn thẳng cô, “Nhưng lần trước anh ta vì cô mà đánh nhau, tôi suýt chút nữa tưởng rằng anh ta là bạn trai cô. Nhưng mà giờ tôi ngẫm lại, cũng không khác biệt lắm.”

Nếu một người đàn ông lý trí bình tĩnh lại nổi điên vì một phụ nữ, làm ra chuyện như vậy, hiển nhiên là người đàn ông này thực sự yêu sâu đậm người phụ nữ ấy.

Dung Lê lắc đầu: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải thế.”

Lâm Gia Lăng ngăn cô lại: “Đừng phủ định nhanh như vậy, khả năng giữa hai người đang có vết nứt, cũng có thể là trở ngại mà chúng ta không nhìn thấy.”

“Nhưng mà,” nụ cười của Lâm Gia Lăng bỗng trở nên dịu dàng, “Hãy cho nhau thời gian, được không?”

Dung Lê vẫn không dao động.

“Vậy tôi đây hỏi cô,” Lâm Gia Lăng thay đổi tư thế ngồi, “Cô có dám lấy tính mạng ra thề, đời này cô và luật sư Tống Tuân Thanh không có tí khả năng nào không?”

Môi Dung Lê run run, tuy hiện tại với Tống Tuân Thanh, cô thực sự chưa nói tới thích, nhưng cô thật sự không dám thề.

Cô đối với Tống Tuân Thanh, không phải là chưa từng thích.

Rung động với một người đàn ông như anh là chuyện bình thường, Dung Lê cũng liều mạng mới không để bản thân hãm vào.

“Cô xem.” Lâm Gia Lăng hài lòng mà cười.

Dung Lê cũng bất đắc dĩ: “Chị vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.”

“Dù sao sau này bọn cô cũng sẽ ở cùng một đoàn phim,” Lâm Gia Lăng chớp chớp mắt, “Cô nam quả nữ, bùm bùm, không ai dám chắc chắn có tóe lửa không!”

Dung Lê kinh ngạc: “Sao chị biết anh ấy cũng ở đoàn phim [Hôn tình]?”

Bởi vì thân phận đặc biệt của Tống Tuân Thanh, các phóng viên giải trí cũng không dám viết gì trừ khi nắm được thông tin chính xác. Hiện tại cũng chỉ cho công bố bộ phận diễn viên chính, về việc Tống Tuân Thanh cũng tham gia đoàn phim [Hôn tình] thì không hé lộ tí nào.

Lâm Gia Lăng cười thần bí: “Một thời gian nữa cô sẽ biết.”

***

Không cùng Lâm Gia Lăng nói chuyện lâu, hai người liền cho nhau WeChat, kết bạn với người như này cũng không tệ lắm.

Dung Lê đi vào trung tâm viện điều dưỡng, ngẫm lại một tháng rồi chưa tới thăm Hứa Như Vân.

Hứa Như Vân không thể chịu kích thích, tinh thần luôn không tốt lắm, từ sau khi bố của Dung Lê qua đời, trạng thái của bà cũng không chuyển biến tốt đẹp, nhiều lắm là từ một trạng thái cực kỳ tồi tệ chuyển biến thành trạng thái khá tệ.

Cơ bản vẫn là luôn ở bệnh viện tâm thần, sau đó trải qua sự quan sát của bác sĩ, tình huống của bà chuyển biến tốt hơn, bác sĩ nói có thể đến trung tâm an dưỡng nên mới chuyển đến đây.

Hứa Như Vân ở trong một căn phòng tốt nhất, đây cũng là một trong số nguyên nhân Dung Lê nỗ lực làm việc.

Cô bước vào phòng, rèm cửa đang kéo một nửa, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng, rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa theo gió, mấy chậu điếu lan trên ban công cũng có sức sống hơn thường ngày.

Hứa Như Vân ngồi trên ghế sô pha, đang lật xem một tập tranh.

Tập tranh đơn giản dễ hiểu không cần động não, Dung Lê mua rất nhiều để bà có thể xem dần.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Hứa Như Vân có chút kinh ngạc, sau đó liền hoà hoãn: “Lê Lê tới à.”

Dung Lê cười ‘vâng’ một tiếng, hiện giờ Hứa Như Vân gương mặt hồng hào, trạng thái tinh thần rất tốt, nói vậy không lâu nữa bà có thể quay về cuộc sống sinh hoạt như người bình thường.

Hứa Như Vân buông tập tranh, lấy một quả cam trên kệ tủ, chạy tới vòi nước rửa dao gọt hoa quả, đưa cho Dung Lê một nửa. Từ nhỏ Dung Lê đã bắt bẻ, người khác cắt thành sáu miếng cô không muốn ăn, bình thường càng nhỏ cô mới nguyện ý ăn.

Dung Lê nhìn mẹ mình bóng dáng ôn nhu, điềm nhiên cười.

Việc nhỏ như lơ đễnh bình thường hàng này, là thứ cô khát khao cỡ nào.

Hai người cùng ăn cam và vừa nói chuyện việc nhà, tâm sự một lúc, Hứa Như Vân mới nhớ tới sáng nay điện thoại di động gặp trục trặc nhỏ, đột nhiên không thể cài đặt phần mềm, vốn định nhờ hộ sĩ giúp đỡ nhưng không phải Dung Lê tới rồi sao.

“Lê Lê, con xem di động của mẹ, đột nhiên không mở được WeChat…”

Dung Lê nhận điện thoại của Hứa Như Vân, đưa di động của mình cho bà, Hứa Như Vân mở giao diện di động của Dung Lê, muốn chơi trò chơi để giết thời gian.

Ai ngờ liền click mở WeChat.

Bà không thấy lịch sử trò chuyện, nhìn một loạt đều là người ở công ty của Dung Lê, người đại diện, trợ lý, còn có đạo diễn và chuyên viên trang điểm, ngoài ra còn có mấy cái hợp đồng hoạt động.

Đứa nhỏ này thật vất vả.

Đang cảm thán, Hứa Như Vân nhìn thấy gì đó, nháy mắt biến sắc, nhíu mày, giọng nói chất chứa tình cảm phức tạp: “Lê Lê, sao con vẫn còn cùng…”

Dung Lê luống cuống.

Cô nhanh chóng giành lại điện thoại, lại phát hiện đã chậm, lịch sử trò chuyện của cô và Tống Tuân Thanh dù ngắn nhưng chung quy nó không hề xóa ở giao diện, Hứa Như Vân đã nhìn thấy.

Cô luôn làm việc cẩn thận, sao lại quên mất việc này?

Vẻ mặt hoảng loạn của Dung Lê kích thích Hứa Như Vân lần thứ hai, Hứa Như Vân lập tức cười lạnh, đáy mắt hiện lên sự lạnh nhạt thấu triệt, bỗng cất cao giọng: “Chuyện mày đồng ý với tao, mày chưa từng làm đúng không?!”

“Mẹ, con không có, không phải như vậy…” Dung Lê giải thích, nhưng dường như Hứa Như Vân không nghe khuyên bảo, điên cuồng lắc đầu, đắm chìm trong thế giới của mình, đã có tư thái điên cuồng.

“Rốt cuộc mày có phải con gái tao không?” Toàn bộ căn phòng đều ngập tràn tiếng gào giận dữ của Hứa Như Vân, “Cút cho tao!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK