Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Lê dứt khoát rời đi, không dây dưa.

Qua camera, Tống Tuân Thanh nhìn cô dẫm gót rời đi, cũng không quay đầu nhìn lấy một cái. Anh cười khổ, có bao nhiêu lần anh đau khổ cầu xin cô quay đầu lại, chỉ cần cô quay đầu nhìn anh, anh có thể buông bỏ tất cả kiêu ngạo, yêu thương cô trước sau như một, coi cô là bảo vật trong tim.

Nhưng cô không có, không lưu luyến một giây nào, cho dù bây giờ hoàn cảnh của cô không tốt.

Tống Tuân Thanh đứng lên, vắt áo khoác lên khuỷu tay, thu dọn mặt bàn, chuẩn bị đi ra cửa.

Luật sư thực tập Đàm Tuệ bưng ly cà phê đi vào. Thiên Cạnh là công ty luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố Giang, rất khó để giành được cơ hội thực tập ở đây. Lúc trước Đàm Tuệ có thể đi vào cũng là đi qua “tam quan lục trảm”, cô gái trẻ này vừa mới tốt nghiệp, khuôn mặt vui tươi, thực có thể nói là người vui vẻ, xứng đáng là hạt dẻ cười của văn phòng luật.

Cô thích Tống Tuân Thanh, tất cả mọi người đều biết.

Mỗi buổi sáng Đàm Tuệ đều bưng một ly cà phê tới cho Tống Tuân Thanh, nếu hôm nào trời mưa bất chợt thì sẽ mang ô cho anh, còn buổi trưa sẽ giúp anh mang một phần cơm, Tống Tuân Thanh cũng làm như không thấy, nhưng cô gái trẻ nào da mặt cũng mỏng.

“Luật sư Tống uống ly cà phê đi ạ.”

Tống Tuân Thanh nhàn nhạt liếc qua ly cà phê, nhíu mày nói: “Lần sau cô không cần đưa cà phê cho tôi nữa.”

Đàm Tuệ sửng sốt một chút, cô tưởng rằng nếu cứ như vậy thì khẳng định có thể làm rung động Tống Tuân Thanh, chỉ cần cô kiên trì. Tống Tuân Thanh độc thân đã lâu, không có người đàn ông nào có thể chống lại sự tấn công của một người phụ nữ dịu dàng. Huống hồ, cô tự nhận lớn lên bộ dáng cũng không tệ lắm.

Đàm Tuệ nói: “Tại sao?”

Tống Tuân Thanh kiềm chế, cười lịch sự: “Đừng như vậy, tôi sẽ không rung động đâu.”

Anh nói thẳng khiến sắc mặt Đàm Tuệ thay đổi. Trong khoảng thời gian này cô đến công ty, cô lén lút tìm hiểu rất nhiều việc trước đây của Tống Tuân Thanh, nghe mấy luật sư thân với Tống Tuân Thanh nói: Tống Tuân Thanh từng yêu đương, cuộc tình kia chỉ kéo dài hơn một tháng. Nhưng cô gái kia lại rất quan trọng đối với anh.

Đàm Tuệ không quan tâm, mới yêu hơn một tháng làm sao có thể khó quên?

Rất nhanh, Đàm Tuệ bình tĩnh lại: “Luật sư Tống, ngài hà tất phải chắc chắn như vậy, lúc trước ngài đối với bạn gái cũ không phải là không động tâm sao?”

Tống Tuân Thanh là một tài năng trẻ, nhân phẩm cũng ngay thẳng, cô không muốn nhanh như vậy đã từ bỏ.

“Cô ấy rất đặc biệt.” Nhớ tới người kia, Tống Tuân Thanh trên mặt hiện ra một tia mỉm cười, rất nhanh liên vụt tắt, “Chưa đến một tuần tôi đã rung động với cô ấy.”

Có một số người, có vài mối tình, có chút thời điểm, mọi thứ đã qua thì cũng chỉ là quá khứ, có cưỡng ép cũng không được.

“Luật sư Tống, em cũng có thể.” Đàm Tuệ cười dịu dàng, tuổi trẻ còn trẻ nên trên mặt đều là ý chí chiến đấu, sự dũng cảm như vậy chỉ có ở những cô gái mới bước vào đời, Tống Tuân Thanh cũng đã thấy trên mặt của Dung Lê.

Ở đại học Tây Xuyên, họ cũng không phải là mối quan hệ giáo viên học sinh, Dung Lê rất thích ngồi chờ anh ở lớp học, đôi má nhỏ nhắn và thanh tú, gương mặt lanh lợi khiến người khác mê muội.

Ở trong mắt anh, Dung Lê chỉ là một cô gái bốc đồng mà kiêu căng tùy hứng, cứ việc mà cô hết sức theo đuổi, mặc dù Tống Tuân Thanh không quan tâm cô.

Nhưng cuộc sống yên bình của anh, vẫn là bị tiểu cô nương này tự dưng xuất hiện mà phá vỡ.

Có một lần sau bài học, anh hỏi mọi người còn hỏi vấn đề gì nữa không. Dung Lê liền lập tức đứng lên, cô đeo khẩu trang lớn, mái tóc dài, nhìn rất có khí thế. Cô ngồi hàng cuối cùng, không ai chú ý tới cô.

Cô giống như là dốc hết quyết tâm, lật tức hỏi một câu; “Em muốn hỏi một vấn đề, làm thế nào mới có thể theo đuổi được thầy?”

Lúc ấy cả gian phòng học đều vang lên một trận, Tống Tuân Thanh sắc mặt tái nhợt, muốn ném cô gái nhỏ mặt dày này ra ngoài, nhưng cuối cùng không nỡ, anh bình tĩnh nói: “Vị bạn học này, em hãy ngồi xuống trước, lớp luật của tôi chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến pháp luật.”

Hiện tại ngẫm lại, anh không đuổi cô ra ngoài, hoàn toàn là sợ ảnh hưởng những bạn học khác, bại lộ thân phận của cô. Tính tình của anh không được coi là tốt, không cho phép người khác khiêu khích mình dù chỉ một lần, và thực tế anh cũng chỉ cho cô một cơ hội.

Buổi tối hôm đó, anh nằm mơ. Mơ thấy Dung Lê tóc dài tán loạn, trong mắt đầy vẻ thất vọng, cô nói: “Tống Tuân Thanh, tôi sẽ không thích anh nữa, cũng sẽ không đến quấy rầy anh nữa. Trong khoảng thời gian này tôi đã mang đến rất nhiều phiền toái cho anh, sau này chúng ta đường ai nấy đi, kết quả như vậy anh hài lòng chưa?”

Tòan thân anh đổ mồ hôi lạnh, giãy giụa tỉnh lại, bàn tay rơi vào hư không, rõ ràng nghe thấy chính miệng mình nói “Đừng mà”.

Từ đó về sau, bọn họ ở bên nhau.

Khi đó, anh muốn kết hôn sớm, giữ cô ở bên mình.

Khi đó, trong lòng anh hứa chỉ yêu một người con gái.

Nhớ tới những điều này, Tống Tuân Thanh trên mặt ôn nhu thêm vài phần, anh lấy bút gõ gõ cái bàn: “Đàm Tuệ, đừng lãng phí thời gian với tôi, bởi vì,” Ánh mắt anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, quai hàm gầy sắc bén, “Bạn gái cũ của tôi rất nhanh sẽ quay trở lại.”

Đàm Tuệ nhịn không được mở to hai mắt nhìn: “Luật sư Tống, anh và bạn cũ đã quay lại rồi sao?”

***

Dung Lê về đến nhà, đem điện thoại tùy ý ném qua một bên, trong lòng xuất hiện một cổ khí.

Tự dưng Tống Tuân Thanh lại nói không quen biết Dung Lê cô? Chẳng lẽ anh lại hận cô đến mức độ này sao? Thực ra, xét đến cùng, nhận được vai nữ phụ trong [Hôn tình] vẫn là công lao của Tống Tuân Thanh.

Anh hủy bỏ hợp đồng với Chu Thư Từ, bởi vì Chu Thư Từ chọc giận Dung Lê, anh vì cô mà báo thù. Mặc kệ như thế nào, ngọn nguồn đều là Dung Lê cô. Cô đến công ty luật tìm anh, là muốn hỏi rõ sự việc, sau đó nói lời cảm ơn. Mặc dù từng có quan hệ yêu đương, nhưng Dung Lê đã hoàn toàn buông bỏ, không sợ đối mặt anh.

Sau khi đứng ngoài cửa, Dung Lê đã hiểu rõ, là cô nghĩ nhiều rồi, người ta là mặc kệ nàng. Kỳ thực như vậy cũng tốt, không có dây dưa, cô cũng vui vẻ thanh nhàn.

Một tuần sau, có một buổi dẫn chương trình thương mại, Dung Lê đồng ý với chị Tất, cô thấy cô hơi mập, 92 cân, vẫn hơi béo, quả nhiên trong thời gian này cô hơi buông thả, mặc lễ phục chắc chắn không đẹp, một tuần này Dung Lê không có ra ngoài, ở nhà điên cuồng vận động giảm béo.

Chờ đến ngày dẫn chương trình, quả nhiên giảm được 5 cân, Dung Lê rất hài lòng.

Là Chủ tịch Thanh Lâm - người đứng ra tổ chức sự kiện này, những người tới đây đều là các lão đại của ngành sản xuất, đều có uy tín, âu phục giày da, trò chuyện vui vẻ.

Có tổng cộng bốn người dẫn, hai nam hai nữ, thực ra loại hoạt động giao lưu này có tính giải trí không cao, dẫn chương trình thật ra chỉ là phụ, chủ yếu là muốn có một vài MC nổi tiếng, nếu truyền ra bên ngoài cũng có chút mặt mũi.

Dẫn chương trình thực ra rất ít, trước hai ngày mới triển khai nội dung tới Dung Lê. Không cần viết bản thảo về vấn đề gì, chỉ cần hiểu một chút là ổn rồi. Dung Lê ở phương diện này tương đối chuyên nghiệp, trí nhớ cực tốt, cơ hồ gần như đều nắm được.

Nhưng mà đến nơi này, chủ quản nhìn cô nhíu nhíu mi, lật tức nói: “Cô Dung, nơi này tạm thời chỉ cần hai người dẫn.”

“Vậy?”

Thực ra Dung Lê không muốn tham gia cái hoạt động này, cô chỉ là buồn bực, dù sao cũng khổ cực chuẩn bị một tuần, nhưng cái này không có hợp đồng rất khó không để người khác bực bội.

“Chúng tôi tạm thời cần một minh tinh trợ giúp từng phân đoạn, đến lúc đó sẽ có một vài đoạn cần trợ giúp nên muốn cô giữ thể diện cho chúng tôi, cô Dung, cô có thể đồng ý với chúng tôi không?” Người quản lý khoảng 30 tuổi nhưng rất giản dị, nói thêm, “Tiền lương vẫn như cũ.”

Dung Lê không có ý kiến gì, nghe thì cũng đơn giản thôi. Giúp chạy phân đoạn không tốn nhiều thời gian, mà tiền lương thì vẫy như cũ, chẳng phải là vẫn kiếm lời sao?

Sau khi đồng ý, cô lập tức bị người mang vào hậu trường phòng hóa trang, lễ phục được chuẩn bị cũng tốt, là một cái váy đỏ lộ vai, thắt eo và có hoa văn sặc sỡ, kiểu dáng thật ra rất đẹp, chỉ là nhìn kỹ thì hơi kỳ quái.

Chờ Dung Lê hóa trang xong, thay chiếc váy thì cô mới hiểu được rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào.

Chiếc váy này rất đẹp, chỉ là quá ngắn. Dung Lê đã nhiều lần đi thảm đỏ, cũng tham gia vô số hoạt động, chỗ cần lô cũng đã lộ. Nhưng cũng không chưa từng mặc loại váy ngắn như này, dường như chỉ cần xoay người một cái thì sẽ lộ mông cô, bên trong cô có mặc quần an toàn, mới yên tâm là sẽ không bị lộ.

Cô soi gương một chút, dưới ánh đèn chiếu rọi, trong gương là một mỹ nhân đẹp tựa yêu tinh, hai chân cô trắng, thẳng tắp lại thon dài, đôi môi đỏ cong lên, có chút phong tình.

Hai người dẫn chương trình đã đi ra ngoài, cô ở trong hậu đài chờ lên sân khấu, lúc này lại một nữ minh tinh nữa đến, Lâm Gia Lăng. Thực ra hiện tại Lâm Gia Lăng không được coi là một minh tinh, hiện cô ấy là một hotgirl. Trước kia khá lâu cô có từng quay hai bộ phim điện ảnh, hiệu quả phản ứng trung bình, sau đó cô lại quay về làm hotgirl nổi tiếng trên mạng Weibo, cô cũng nam nhân khác có quan hệ, chụp một số ảnh để lấy sự quan tâm từ mọi người.

Trên người Lâm Gia Lăng mặc chiếc váy giống hệt của cô.

Dung Lê sửng sốt một chút.

Cô và Lâm Gia Lăng hoàn toàn không đi cùng một con đường, tuy cô xinh đẹp, nhưng về phương diện sinh hoạt cá nhân thì hết sức bảo thủ, vẫn chưa từng xảy ra scandal tình cảm nam nữ. Chờ lát nữa cô và Lâm Gia Lăng cùng nhau xuất hiện, mặc một chiếc váy lộ như này, nếu truyền ra ngoài thì những trang báo đó sẽ viết về cô như thế nào?

Nghĩ đến đây, cô định gọi điện thoại cho chị Tất.

Lâm Gia Lăng ung dung mở miệng: “Dung Lê, ánh mắt này của cô là có ý gì? Coi thường tôi?”

Dung Lê tắt di động, nhàn nhạt cười: “Tôi đâu có xem thường, chúng ta đều dùng sắc đẹp để kiếm cơm mà.” Môi cô đỏ mọng cong lên, “Vốn dĩ tôi tới nơi này là làm người dẫn chương trình, đột nhiên vừa mới đổi thành khách quý, lại thấy cô, cái này không phải ngoài ý muốn sao.”

Lâm Gia Lăng lắc đầu, bộ lễ phục không quá vừa người, cô có vóc dáng đẫy đà, rất có vị của một người phụ nữ, cô hiểu rõ mà ‘a’ một tiếng: “Tôi đã hiểu.”

“Cái gì?”

“Đầu óc minh tinh cũng ngốc ghê,” Lâm Gia Lăng nói, “Cô bị lừa mà còn không biết sao? Tôi tới nơi này là trắng trợn bán rẻ sắc đẹp, mà cô thì đích thị là ngốc, khi bọn họ nói không cần cô dẫn là cô cũng nghe lời, một hoạt động lớn như này, sao có thể tùy ý thay đổi trình tự chương trình đã được sắp xếp?” Cô chậc chậc hai tiếng, cuối cùng tổng kết, “Cô vẫn quá ngây thơ.”

Dung Lê đột nhiên thấy buồn cười, vẫn còn có người khen cô là ngây thơ. Một năm nay cô đã bị cư dân mạng mắng tơi tả, mọi người đều nói cô tâm cơ, chơi xấu, không biết cầm chỗ tốt ở đâu mà viết mấy bài loạn xì ngậu để bôi đen cô.

Cô đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên hít hít cái mũi.

Lâm Gia Lăng nói: “Cô nhanh trở về đi, để tránh ngày mai lại lên trang đầu.” Sắc môi cô ửng đỏ, gẩy điếu thuốc: “Về nhà nhớ uống thuốc trị cảm, cơ thể đại minh tinh quý giá lắm đấy.”

Dung Lê dùng khuỷu tay che miệng mũi lại, nhịn không được hắt xì hơi một cái.

Lễ phục tuy rằng rất ngắn, nhưng hệ thống máy sưởi trong phòng hóa trang thực sự rất ấm. Dưới tình huống đó mà cô có thể bị cảm mạo, Dung Lê càng ngày càng bội phục thân thể của mình.

“Nhưng mà ở đây?”

“Tôi giúp cô thay thế.” Lâm Gia Lăng thở ra những vòng khói, “Cô nhanh đi đi.”

Dung Lê dùng ánh mắt ca ngợi nhìn thoáng qua Lâm Gia Lăng, không ngờ cô ấy vậy mà lại rất có nghĩa khí.

“Cảm ơn.” Đầu Dung Lê có chút khó chịu, vẫn là quay về cho thỏa đáng. Đang định đi vào thay quần áo, liền nghe thế ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào tiếng bước chân, ngay sau đó phòng hóa trang đã bị người nào đó đá văng ra, cô thế nào cũng không dự liệu được biến cô tới nhanh như vậy.

Âm thanh trong phòng tiệc rượu, tiếng dòng người kích động ồn ào quanh quẩn bên tai Dung Lê một lúc, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy hình như mình mất hình ảnh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK