Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Lê kinh hồn bạt vía mà xem Weibo một hồi lâu, sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Tim cô đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đã rất lâu rồi không có hồi hộp như vậy.

Cô click mở hot search, lướt qua mấy cái bình luận.

“Dung Lê chỉ là diễn viên tuyến 18 mà thôi, ai muốn xem tin tức về cô ta chứ *mỉm cười*.”

“Việc Dung Lê làm đại diện cho các thực phẩm chức năng giả vẫn chưa có kết quả à? Không xứng đáng là minh tinh ở giới giải trí.”

“Hi Hi của chúng tôi vẫn là xinh đẹp nhất”

Click vào hình ảnh, cô khinh thường nó. Khi đó Kiều Hi cố ý cười nhạo cô, cô không nhịn được đáp lại, bị truyền thông vô đạo nói là ghen ghét Kiều Hi, cố tình kiếm chuyện với cô.

Cơ bản đều do fans hâm mộ của Kiều Hi kéo vào bình luận, nên mọi người không còn theo dõi cô nữa.

Ngay cả các bức ảnh chụp góc cạnh cô đều phóng to để nhìn, may mắn là không có Tống Tuân Thanh.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại lại vang lên, chị Tất gửi tin trên Wechat: Dung Lê, tới công ty một chuyến.

Dung Lê liền tùy ý ăn mặc đơn giản đến công ty giải trí Thiên Phi, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, vẫn tô son đỏ như trước, má lúm đồng tiền hơi mờ, trông rất xinh đẹp và quyến rũ. Đã rất lâu rồi cô chưa tới công ty, công ty đối với cô cũng giống như mặc kệ.

Vào văn phòng của chị Tất, chị Tất liền nói thẳng: “nữ phụ [Hôn tình] đã được chọn rồi, là Chu Thư Từ.”

Chu Thư Từ là người mới vào công ty, trước kia có tham gia chương trình giải trí, bởi vì tính cách ngay thẳng nên thu hút được một lượng lớn fans hâm mộ, đây là tác phẩm truyền hình đầu tiên của cô ấy.

Dung Lê mím môi, ở bữa tiệc cô cũng khiến cho đạo diễn và nhà sản xuất không vui, mà danh tiếng hiện tại của cô không tốt, không giao nhân vật cho cô cũng là bình thường.

Thật ra cô cũng biết mọi việc cũng sẽ không thuận lợi, hôm đó còn gặp Tống Tuân Thanh, còn đã từng là người yêu cũ, không ngờ là sẽ gặp lại, anh lại cao cao tại thượng, tâm trạng cô cũng kỳ lạ khó giải thích được.

“Sáng nay Kiều Hi đã ký hợp đồng rồi, là nữ chính.”

Dung Lê gật đầu, tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống, thản nhiên đánh giá: “Cô ta diễn xuất khá ổn, ngoại hình cũng khá phù hợp.”

Cô gái này thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tình hình hiện tại rất bất lợi với em ấy. Vốn dĩ thanh danh không tốt, ngày hôm qua không hiểu sao lại lên hot search, còn là dựa vào hơi của Kiều Hi, dư luận đứng về một phía. Ngay cả người đại diện của cô cũng đều nhận được tin nhắn nhục mạ.

Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, chị Tất sờ ngực, xoa dịu tâm tình: “Còn chuyện tối qua lên hot search, chị nghĩ là Kiều Hi tự tạo, Thịnh Thế làm rất tốt công tác bảo mật, không có lý do để paparazzi chui vào được.”

Dung Lê nhíu mày nghĩ, cũng không loại trừ khả năng này. Mấy bức ảnh kia rõ ràng là chụp những vẻ mặt của cô, dường như là nhằm vào cô, vậy thì rất kỳ lạ bởi không có video. Nếu như có video thì có thể nhìn ra là Kiều Hi cố ý khiêu khích cô trước.

Những tấm ảnh này được tung ra, người được lợi nhất là Kiều Hi.

Thứ nhất là vì tạo hình của [Hôn tình], thứ hai là để cho quần chúng có thiện cảm với cô ta, suy cho cùng thì những thứ này lợi nhiều hơn hại. Kiều Hi hiện tại mới bước chân vào đóng  phim, cần phải tạo hình ảnh, dẫm lên thanh danh của Dung Lê chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Dung Lê gật đầu: “Có lý, chỉ là chúng ta không có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ cũng vô dụng, đại chỉ là tin tức to như hạt vừng, sau 2 ngày sẽ bị đại chúng quên hết.”

Chị Tất thở dài: “Chị cũng nghĩ vậy, tầm mắt của chúng ta không thể hạn hẹp như thế được, đây chỉ là việc nhỏ. Chị đang suy nghĩ làm cách nào để giúp em có thể xoay người, xoay chuyển ấn tượng của công chúng.” Chị Tất nghiền ngẫm cười cười, “Hôm đó ở bữa tiệc, chị thấy luật sư Tống đối xử với em rất khác, chị đang cân nhắc có nên để em ôm cái đùi vàng của cậu ấy không?”

Tống Tuân Thanh đẹp trai lắm tiền, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chương trình tài liệu pháp lý đã làm danh tiếng của cậu ấy cao thêm một bước. Nếu Dung Lê có thể cùng anh ta. Một khi độ hot đã đi lên, ngày trở mình của Dung Lê không còn xa nữa.

Ai ngờ Dung Lê lật tức cự tuyệt, cô nhíu mày, lông mi run lên: “Chị Tất, chị cũng nói luật sư Tống là cái đùi vàng, sao anh ta có thể coi trọng em. Chị từ chỗ nào nhìn thấy anh ta đối xử với em khác?”

“Chỉ nhìn thôi. Cả bữa tiệc chị chỉ thấy cậu ta nhìn em, Luật sư Tống nhìn em rất nhiều, nói như thế nào nhỉ... “Chị Tất nheo mắt muốn tìm từ biểu đạt, “Là loại ánh mắt rất kỳ quái, có u oán, có oán hận, có thương hại.”

Một lát sau cô mới nói: “Chị nhìn chỗ nào mà anh ta tốt với em. Anh ta đối với em, chỉ có oán hận mà thôi.”

Chị Tất là người đại diện của Dung Lê, dẫn dắt cô nhiều năm. Đương nhiên, không cần biết dự tình của Dung Lê, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn cô đều biết.

Hỏi lại: “Vậy em yêu cậu ta sao?”

Dung Lê lắc đầu không cần suy nghĩ: “Sẽ có một chút tiếc nuối, nhưng thật sự đã không còn tình cảm, chị cũng đừng nghĩ dùng anh ấy để lăng xê em nữa.” Nếu làm như vậy, anh ấy sẽ càng khinh thường cô hơn nữa? Khóe môi Dung Lê kéo lên một nụ cười châm biếm, “Gần đây có sắp xếp công việc gì không? Mệt một chút cũng được, em ở nhà ngồi xổm đủ rồi.”

Chị Tất thở dài, Dung Lê thật sự rất lạc quan, đến thời điểm này còn có thể uốn éo vươn vai. Thực ra trước đây cô cũng gặp cơ hội làm việc với những người tốt hơn, nhưng cô đều từ chối, cô coi trọng Dung Lê, muốn cô gái không chịu khuất phục này có thể Đông Sơn tái khởi, cô tin rằng sẽ có một ngày Dung Lê nhất định sẽ thành công.

“Một tuần sau, có người mời em dẫn chương trình cho một sự kiện thương nghiệp, tiền lương cũng khá cao, sẽ không có truyền thông bất lương, bên trong đều là lão đại của thương giới.” Chị Tất hỏi, “Em có muốn đi không?”

Khi 18 tuổi Dung Lê đã làm MC, lúc trước cô cũng là một cô gái xinh đẹp ngập tràn sức sống, phù hợp với thẩm mĩ của các em nhỏ, trở thành người dẫn chương trình cho kênh của trẻ em của tỉnh. Sau đó cô gia nhập vào công ty giải trí Thiên Phi, đi theo Chị Tất, chuyển sang diễn xuất.

Nghề cũ đương nhiên là am hiểu, Dung Lê mỉm cười đáp: “Đi”

Dung Lê đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Đúng rồi, Tống Tuân Thanh có gọi điện thoại cho chị không?”

Chị Tất kinh ngạc, vẻ mặt im lặng, nhìn Dung Lê như một đứa ngốc, sáng mắt trêu: “Tống Tuân Thanh là ai? Là Boss đó, sao có thể gọi điện thoại cho chị?”

Dung Lê lẩm bẩm: “Vậy thì thật kỳ quái.”

Nếu chưa gọi điện cho chị Tất thì làm sao anh biết, dãy số cô cho không phải số điện thoại của cô?

Nói chuyện lúc lâu khiến Dung Lê có chút khát nước, cô bèn đi đến phòng uống nước, định tự rót cho mình một ly cà phê.

Ai ngờ phòng uống nước lúc này lại rất náo nhiệt, mấy tiểu minh tinh đang hừng hực khí thế thảo luận mấy tin đồn giải trí, mà trung tâm chủ đề lại là Dung Lê.

Hứa Hoan chỉ vào bình luận trong màn hình cười, vốn là nói mấy chuyện bát quái trong giới giải trí, sau đó nửa thật nửa giả mà bật mí: “Tôi nghe nói trước kia Dung Lê vì [Hôn tình] mà chủ động dùng quy tắc ngầm nhưng không ai muốn, chậc chậc...”

Mỗi công ty nói chung đều có một số người thích tụ tập nói xấu sau lưng người khác, Hứa Hoan chung quy chính là loại người như vậy, Hứa Hoan nắm cánh tay của Chu Thư Từ: “Thư Từ, cô có tin cái này không?”

Chu Thư Từ mở to mắt vô tội: “Chắc là không phải vậy đâu? Dung Lê là tiền bối của chúng ta.” Cuối cùng cô ta cắn môi. “Nhưng mà tôi cũng nghe nói, dù sao cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Hứa Hoan hạ giọng, cùng ba, năm chị em cô ta cười chia sẻ tin đồn, căn bản không có chú ý Dung Lê đứng phía sau cách đó không xa: “Cho nên thật đáng đời, Dung Lê lần này đến nữ phụ cũng không giành được. Thật là mất mặt chết tôi, vẫn là Thư Từ ưu tú nhất!”

Lại một người khác dương dương đắc ý: “Thư Từ, lần này cô giành được vai diễn của Dung Lê, cô có cảm giác như thế nào?”

Dung Lê tự hỏi mình chưa từng đắc tội với Hứa Hoan, cũng không cùng cô ta phát sinh xung đột. Trước kia Hứa Hoan còn chủ động kết bạn với cô, bất quá khi đó cô cũng không có ý từ chối, căn bản là không thân thiết, nhưng không ngờ Hứa Hoan lại ở sau lưng nói xấu cô, một cô gái dung mạo đáng yêu ngọt ngào, tâm tư thế mà lại xấu xa như vậy.

Quả nhiên người đang ở dưới đáy vực mới là lúc có thể thấy rõ bộ mặt của những người xung quanh.

Dung Lê đang muốn nói gì đó, phía sau bỗng dưng truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Ai nói nữ phụ [Hôn tình] đã định rồi?”

Mọi người theo tiếng nói quay đầu lại, liền thấy Tống Tuân Thanh đang cầm trong tay một túi văn kiện, mặc một chiếc áo sơ mi Pierre, ống tay áo có chút vén lên, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, có vẻ kiêu căng vốn có. Anh từ bên cửa đi tới, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, đối diện Hứa Hoan.

Hứa Hoan bị bộ dáng của Tống Tuân Thanh hù dọa, cuối cùng giả bộ trấn tĩnh: “Nhưng Thư Từ đã ký hợp đồng.”

“Ký thì sao?” Tống Tuân Thanh nhàn nhạt cười nhạo, giống như lơ đễnh, “Hợp đồng hủy bỏ đang tới ngay thôi.”

Nam nhân ngũ quan sắc nét như điêu khắc, lúc này nghiêm túc nói, càng khiến người khác sợ hãi.

Dung Lê đứng tại chỗ nhún nhún vai.

Chu Thư Từ nhỏ giọng nói: “Luật sư Tống, anh muốn bồi thường hợp đồng…”

“Tống gia là nhà đầu tư lớn nhất,” Tống Tuân Thanh lạnh lùng liếc cô ta một cái, “Sẽ không ai để ý chút tiền ấy.”

Tống Tuân Thanh giẫm giày da trên mặt đất, cọ nhẹ lên nền nhà tạo ra tiếng vang, hắn chậm rãi đi đến chỗ Hứa Hoan: “Cô Hứa, tốt nhất là cô nên giữ mồm giữ miệng. Cô nên biết, trong giới giải trí này, muốn khiến một nữ minh tinh không danh tiếng như cô biến mất đơn giản như bóp chết một con kiến.”

Hứa Hoan cầm chặt tay Chu Thư Từ, Chu Thư Từ vốn dĩ nhát gan, giờ phút này liền bị dọa đến phát khóc, Hứa Hoan vẫn cố chống đỡ, có chết cũng muốn chết một cách rõ ràng: “Luật sư Tống, anh quen Dung Lê sao? Vì sao phải nói giúp cô ta?”

Tống Tuân Thanh lạnh nhạt liếc mắt Hứa Hoan một cái, trong mắt anh không mang theo nhiệt độ nào giống như đang chế giễu cô ta.

“Tôi là luật sư đặc biệt của Dung Lê.” Tống Tuân Thanh nhướng mày, thờ ơ mà nói, “Những lời bình luận bôi đen cô ấy trên mạng, tôi cũng sẽ xem xét từng cái một.”

***

“Tống Tuân Thanh, có phải anh làm luật sư đến nghiện rồi không?” Dung Lê tay khoanh ngực, đứng trước cửa phòng nước hỏi: “Ngay cả tôi là người trong cuộc cũng không biết mình đã ủy thác cho anh từ khi nào.”

Tuy rằng Tống Tuân Thanh giúp cô, nhưng Dưng Lê tuyệt đối sẽ không cho rằng là Tống Tuân Thanh xuất phát từ long tốt. Quan hệ của bọn họ bây giờ không đủ để anh đứng ra giúp cô lấy lại mặt mũi.

Tống Tuân Thanh ánh mắt khó đoán: “Nếu một hai muốn hỏi, vậy phải đi hỏi bạn thân của em.”

Quả nhiên là Lâm Tri Khê, Dung Lê không nhịn được dậm dậm chân. Bạn thân người khác đều là dệt hoa trên gấm, mà Lâm Tri Khê lại vội vang thêm chuyện chô cô. Biết rõ quan hệ giữa bọn họ rắc rối phức tạp còn buộc bọn họ chung với nhau.

Dường như nhìn trộm suy nghĩ trong lòng cô, Tống Tuân Thanh lại nhàn nhạt mở miệng: “Dung Lê, anh là luật sư, nhưng bản chất lại là thương nhân, anh sẽ không ngu đến mức từ chối một đơn lớn, càng sẽ không ngốc tới nỗi chê tiền.” Anh cười khẽ, “Bọn anh đã ký hợp đồng ủy thác, trừ phi em có thể trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.”

Anh hơi ngẩng đầu, hầu kết có chút chuyển động.

Dung Lê nghe vậy cũng không nói ra lời, chỉ có thể làm con vịt chết cạn còn mạnh miệng.

“Tiền tôi sẽ nghĩ cách.” Đáy mắt Dung Lê hiện lên một tia u ám, nhịn không được hỏi, “Còn về việc chấm dứt hợp đồng của Chu Thư Từ thì sao? Phí hủy hợp đồng này là luật sư Tống sẽ trả sao? Anh nói việc này là như thế nào?”

Tống Tuân Thanh mặt như băng, lời nói như đóng băng: “[Hôn tình] là hạng mục anh coi trọng, nghệ sĩ có đạo đức không chuẩn mực không xứng ở lại đoàn làm phim.”

Dung Lê ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ánh mắt khiêu khích: “Luật sư Tống cũng thật lương thiện, hết giúp tôi giáo huấn kẻ thù còn giúp tôi kiện lên tòa, người không biết còn tưởng anh là bạn trai của tôi đấy.” Cô lắc đầu cười, “Thật đáng tiếc.”

Dung Lê vĩnh viễn nhớ rõ lời mình nói khi chia tay.

Khi đó cô cao ngạo, không biết trời cao đất dày: “Tôi sẽ leo ngày càng cao, đứng trên vị trí cao nhất.”

Tống Tuân Thanh khẽ nói một tiếng: “Dung Lê, em có bản lĩnh nói được thì phải làm được. Em dám cắt điện thoại, chúng ta sẽ không còn liên quan.” Anh lạnh lùng nói với cô, “Anh nói được làm được.”

Yên lặng ba giây đồng hồ, Dung Lê dập máy.

Hiện giờ cô như chó nhà có tang, ngay cả một tiểu minh tinh như Hứa Hoan cũng dám dẫm lên mặt của cô. Ra mắt 7 năm, lăn lộn đến trình độ này cũng chỉ có Dung Lê cô.

Tống Tuân Thanh bình sắc mặt bình thản như nước, đối mặt cô tư giễu, anh lạnh lùng lườm cô một cái, giọng trầm hơn vài phần: “Tùy em nghĩ thế nào.”

“Coi như là anh đang thương hại một con mèo đáng thương đi.”

Trên người cô thoang thoảng mùi hoa hồng, lan tỏa trong không gian, Tống Tuân Thanh không nhịn được hít vào một lần nữa.

Dung Lê làm sao nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, bọn họ vừa gần lại vừa xa. Bọn họ biết tất cả thói quen của nhau, cũng biết đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo, đã từng là người thân mật nhất, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không nói ra mà làm tổn thương đối phương, giễu cợt đối phương.

Nếu như một đôi tình nhân không thể đi cùng nhau tới cuối thì nên tách nhau thật xa, đôi bên không gặp lại mới có thể không ai nợ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK