Dung Lê tự nói với lòng mình, Tống Tuân Thanh là luật sư, nói đạo lý với anh tuyệt đối không có chỗ tốt, cô bèn tiếp tục lặng lẽ ăn cơm, buổi sáng không ăn được mấy, bởi vì xui xẻo gặp phải chuyện kia đã khiến cô đói bụng nửa ngày, lúc này cô cảm thấy thức ăn ở đây rất ngon, hơn nữa không có dầu mỡ. Đối với minh tinh mà nói, ăn uống kỵ nhất là dầu mỡ.
Tống Tuân Thanh nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, không nhịn được cong môi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, lúc này Hứa Chi Chu đi tới, giữa trưa hôm nay vội đi giải quyết một vụ án, bất tri bất giác đã qua giờ ăn cơm. Đến nhà ăn thì thấy có bóng dáng quen mắt, nhưng ngồi đối đối diện lại là một cô gái, sao có thể, trời sập xuống sao, sao Tống Tuân Thanh lại cùng ăn cơm với một cô gái?
Hứa Chi Chu lắc đầu chọn suất cơm, cầm hộp đồ ăn đi đến bàn ăn, tầm mắt nửa nhìn nửa không liếc đến phía cửa sổ.
Điều này thật không thể tin nổi, đúng là Tống Tuân Thanh!
Hứa Chi Chu và Tống Tuân Thanh là bạn tốt nhiều năm, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như này. Giống như con mèo ngửi thấy mùi máu tanh, vội vàng đi qua.
Hứa Chi Chu vừa mở hộp cơm ra vừa giả bộ ho, đứng ở đây lâu một chút, cảm giác làm cái bóng đèn cũng không tồi.
Hứa Chi Chu nói: “Tôi nói này Tống Tuân Thanh, cậu kiếm tiền để làm gì? Sao lại đưa phụ nữ tới công ty luật ăn cơm?”
Đôi mắt đen như mực của Tống Tuân Thanh thoáng hiện một tia gợn sóng, anh dùng cằm ra hiệu: “Cô ấy tự muốn đến.”
“Thật là!” Hứa Chi Chu tự xưng mình là chuyên gia tình cảm, đã sớm không quen nhìn Tống Tuân Thanh độc thân 800 năm, thường luôn muốn dạy anh cách tán mấy em gái ở công ty, Tống Tuân Thanh đều không chịu nghe theo, hôm nay cơ hội cuối cùng cũng tới, “Cô ấy muốn tới, cậu cũng đồng ý à, hầy, nếu chỉ là cô ấy muốn tiết kiệm tiền cho cậu thì sao?”
Vừa nói Hứa Chi Chu vừa nhìn Dung Lê, Dung Lê cúi đầu ăn cháo.
Hứa Chu Chi: “Đúng không, em gái.”
Dung Lê chậm rãi ngẩng đầu, cười ngượng hai tiếng.
Hứa Chi Chu hiểu lầm cô và Tống Tuân Thanh có quan hệ, nhưng loại chuyện này vẫn là để Tống Tuân Thanh tự mình giải thích là tốt nhất. Thế mà cô lại phát hiện một việc bất ngờ khác, nghe ngữ điệu kinh ngạc của Hứa Chi Chu, chắc là Tống Tuân Thanh chưa bao giờ mang phụ nữ đến đây?
Chẳng lẽ Tống Tuân Thanh vẫn luôn không yêu đương?
Tống Tuân Thanh lớn hơn cô 4 tuổi, dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cũng đã gần đến tuổi lập gia đình và sinh con, huống chi đây là nhu cầu sinh lý bình thường của một người đàn ông, không yêu đương, thậm chí đối với phụ nữ còn tỏ vẻ kháng cự như vậy có vẻ hơi kỳ quái. Thật ra cô cũng muốn yêu đương, nhưng lại ngại với thân phận đặc thù là minh tinh của mình, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Hứa Chi Chu nhìn về phía Dung Lê chào hỏi, giống như gặp quỷ kêu lên một tiếng, dừng lại mới chọc chọc bả vai Tống Tuân Thanh một cái: “Tống Tuân Thanh cậu thật lợi hại, không nói chuyện không biết, nói chuyện liền doạ người ta! Đại minh tinh cũng bị cậu dẫn tới…”
Cảm thán xong một lúc, Hứa Chi Chu vỗ vào trán mình: “Tôi đã xem phim em đóng, ký cho tôi một chữ được không?”
Hứa Chi Chu đột nhiên nhận ra------
Tống Tuân Thanh giữ mình trong sạch, với tính cách của anh, căn bản sẽ không tuỳ tiện ở cùng với một người phụ nữ, đặc biệt hơn là còn đưa tới nơi làm việc. Hơn nữa, Tống Tuân Thanh vẫn luôn nhớ tới bạn gái cũ, người bạn gái cũ thần bí kia là thần thánh phương nào anh cũng không rõ lắm, dù sao cũng chỉ nghe người ta nói, trông vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta không thể rời mắt.
Như thế liền nghĩ thông suốt rồi, cái tên Tống Tuân Thanh này diễm phúc không cạn, vậy mà đã cùng Dung Lê yêu nhau.
Chậc chậc, diễm phúc không cạn.
Tuy nhiên, trong mối quan hệ kia, dường như Tống Tuân Thanh phải chịu đựng nhiều hơn, sau khi chia tay, có một khoảng thời gian rất dài cả người Tống Tuân Thanh đều thực sự tối tăm, nghe người ta nói anh còn đập phá mọi thứ có đôi có cặp trong nhà, ngay cả chén đũa cũng chỉ còn một bộ, tình cảm sâu đậm khiến Hứa Chi Chu nhìn mà thực sự đau lòng.
Mà Dung Lê thì thường xuyên xuất hiện trên một chương trình TV, vẫn còn tốt hơn Tống Tuân Thanh nhiều.
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Chu lắc đầu, bắt đầu dạy bảo.
“Đại minh tinh, hai người có thể làm lành tôi thực sự rất vui mừng, đừng nghĩ cô là minh tinh, nhưng có chút lời tôi muốn nói trước. Cô có biết sau khi chia tay Tống Tuân Thanh khổ sở bao nhiêu không? Khi đó chúng tôi vừa mới hợp tác, ban ngày cậu ta nghiêm túc làm việc, mỗi đêm đều mua say, có một lần công ty luật liên hoan, hát tình ca, cậu ta đều trốn ở trong góc, cô có biết cậu ta làm gì không?”
Dung Lê “?”
Hứa Chi Chu: “Tôi thấy cậu ta rơi nước mắt…”
“Cô có biết nước mắt rất quý giá đối với một người đàn ông không?”
Hứa Chi Chu miệng còn rộng hơn sông Hoàng Hà, Tống Tuân Thanh đầu đầy vạch đen, nhanh chóng che miệng anh ta lại, lạnh lùng nói: “Cậu im miệng cho tôi!”
Con hàng này thật đúng là đồng đội heo!
Sao Hứa Chi Chu có thể dễ dàng từ bỏ, cùng anh ta đánh vật một hồi mới có thể chế phục, xoay mặt Dung Lê, thấy đôi mắt hổ phách của Dung Lê như có ý cười, lắng nghe một cách thích thú, không biết có phải là anh bị ảo giác hay không, Tống Tuân Thanh cảm thấy Dung Lê như đang cười nhạo anh.
Dung Lê nhướng mày, nhìn Tống Tuân Thanh với ánh mắt “Anh ấy bởi vì quá nhớ tôi”, Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ, khẽ thở dài nhìn cô một cái “Em đang nghe nhầm thôi.”
Tuy nhiên,Tống Tuân Thanh cũng không giải thích mối quan hệ của bọn họ với Hứa Chi Chu.
Hứa Chi Chu hỏi nửa ngày cũng không hỏi được chuyện giữa hai người, không khỏi có chút mất hứng.
Anh ta bắt đầu nói đến công việc: “Đúng rồi, hôm nay phòng pháp vụ của Thanh Lâm gọi điện tới chúng ta, nói là muốn hợp tác, trước mắt giám đốc của bọn học bị vướng vào một vụ án khó, muốn cậu tiếp nhận vụ này.”
Nghe tên công ty Lâm Thanh, Dung Lê nhịn không được nhíu mày. Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cô không có tí hảo cảm nào với công ty này. Tuy rằng không phải là trách nhiệm của giám đốc bọn họ, chỉ là cấp dưới làm việc yếu kém.
Nhưng Dung Lê không phải thánh nhân, không khỏi sinh ra ấn tượng không tốt.
Tống Tuân Thanh trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Bỏ.”
Hứa Chu Chi: “Cái gì?” Mọi người đều biết Thanh Lâm là công ty lớn, giám đốc bọn họ cũng là nhân vật lớn. Tống Tuân Thanh tính tình khó hiểu cũng không thể không nể mặt mũi mà lại trực tiếp bỏ.
Tông Tuân Thanh: “Nói với bọn họ tôi rất bận, vụ này cậu nhận đi.”
Chuyện hôm nay trong lòng anh vẫn còn chán ghét, thế mà lại bắt Dung Lê mặc quần áo như vậy, Dung Lê là minh tinh, không phải diễm tinh. May mắn là Dung Lê không sao, nếu mà xảy ra vấn đề gì thì anh hận muốn giết người.
Hứa Chi Chu khó hiểu: “Dù sao cũng phải cho tôi một cái lý do chứ.”
Hầu kết của Tống Tuân Thanh di chuyển chậm rãi: “Tuỳ hứng được không?”
***
Sau khi tiễn Dung Lê đi, Tống Tuân Thanh xử lý xong việc ở công ty, trở về Tống trạch.
Ban đầu, khi anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình cũng chưa sử dụng một xu từ Tống gia. Việc này Tống Thừa Nghĩa vẫn luôn không để ý, anh vẫn là nhịn mà phấn đấu, ăn qua khổ, không cần nói nhiều lời. Mấy năm trước Thiên Cạnh đã đi vào quỹ đạo, là công ty nổi tiếng tinh anh nhất Giang Thành.
Tống Tuân Thanh vẫn luôn bận rộn theo nguyên tắc một đi không trở lại.
Chỉ là lâu như vậy không trở về, Từ Giai khó tránh khỏi việc nhớ con trai, thậm chí bà còn gửi tin nhắn trên Wechat giục anh về nhà.
Hôm trước chỉ vì muốn anh về nhà, Từ Giai thậm chí còn nhắn Wechat: Mẹ không giục con kết hôn, đừng chỉ biết lo công việc, về nhà nhìn mẹ xem đáng thương như nào.
Phía sau là một biểu cảm vẻ đáng thương.
Trái tim của Tống Tuân Thanh không phải là thực vật, nên anh không thể nhẫn tâm.
Chiếc Cayenne chậm rãi chạy vào khu người giàu của Giang Thành, Quỳnh Hoa Tiểu Trúc. Là nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ào nhộn nhịp. Các biệt thự san sát nhau, đây là nơi ở của các doanh nhân lớn. Biệt thự được chia bố cục theo các công năng, thể hiện sự nghiêm ngặt giống kiểu Đức và một chút sự lãng mạn kiểu Anh.
Bể bơi, phòng tập thể thao, trong nhà thang máy đều có đủ, mọi thứ đều có sẵn, bày trí tinh tế và tiện nghi.
Tống Tuân Thanh lại không thích nơi này, anh luôn cảm thấy nơi này thiếu hương vị tình thân.
Nếu muốn hỏi anh, nơi thoải mái nhất là nơi nào.
Anh sẽ không nói là chung cư Giang Bích hiện tại anh đang ở, chung cư Giang Bích là căn hộ đơn giản thoải mái, chủ yếu là những người trẻ tuổi nhưng rất thành đạt, mà lại nằm ở trung tâm thành phố, cũng gần Thiên Cạnh, mua ở đây cũng vì thuận tiện đi lại.
Tống Tuân Thanh sẽ nói là một căn hộ nhỏ mà anh mua gần Đại học Tây Xuyên.
Anh dạy học ở đó tổng cộng 2 năm, còn là khi anh mới tốt nghiệp từ Harvard trở về, chuẩn bị thành lập Thiên Cạnh thì hiệu trưởng đến tìm anh, muốn anh nhận vài học sinh, anh không có ý định đi dạy, nhưng hiệu trưởng và Tống Thừa Nghĩa có quan hệ rất tốt, cũng là trưởng bối của anh, nên càng không dễ chối từ.
Không ngờ, năm thứ hai ở đây, anh gặp gỡ Dung Lê.
Loại cảm giác này không biết diễn tả như thế nào, thật giống như bản thân là một con chim không có nơi trú ngụ, sau đó tìm được chốn dung thân, lòng trung thành và cảm giác hạnh phúc lặng lẽ cắm rễ. Sau khi hai người xác định quan hệ, Dung Lê liền dọn tới ở căn hộ nhỏ cùng với Tống Tuân Thanh.
Đó là ngôi nhà nhỏ nhất từ trước đến giờ anh ở.
Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường khác: ôm, hôn, làm tình.
Tống Tuân Thanh nhướng mày, gạt đi những suy nghĩ dư thừa, quẹt thẻ vào nhà.
Dì Giang đang quét dọn vệ sinh: “Cậu chủ đã về.”
Anh khẽ ừ một tiếng.
Hôm nay Tống Thừa Nghĩa ở nhà, thấy anh trở về cũng không nói thêm cái gì. Nhưng Từ Giai lại rất nhiệt tình, đích thân xuống bếp chuẩn bị những món anh thích.
Tống Tuân Thanh vừa về đến nhà liền lên lầu thay quần áo, ở nhà anh quen mặc đồ thoải mái.
Âu phục mặc quá cứng nhắc, trói buộc đến khó chịu, anh giật nhẹ cà vạt, cởi quần áo ra.
Từ Giai lên lầu gõ cửa.
“Mời vào.”
Từ Giai mặc một chiếc váy len màu xanh biếc, trang điểm tinh tế, ở nhà hay đi ra ngoài bà đều luôn gọn gàng, chỉn chu. Bà nói đây là bộ mặt của phu nhân nhà giàu, Từ Giai cũng sinh ra ở một gia đình danh giá ở Giang Thành, sau đó gả cho Tống Thừa Nghĩa, bắt đầu làm phu nhân toàn chức.
Cũng may, tuy Tống Thừa Nghĩa hơi gia trưởng nhưng không lăng nhăng bên ngoài, tình cảm của hai vợ chồng cũng ổn định. Hằng ngày, việc của Từ Giai là mua mua mua, tham gia tiệc trà cùng mấy vị phu nhân, còn không thì là đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng nhan sắc.
“Tuân Thanh, con nên về nhà nhiều lần hơn, biết không?” Từ Giai thân mật ngồi xuống ghế sô pha, cùng Tống Tuân Thanh nói về việc nhà.
Ở thời điểm thích hợp, Tống Tuân Thanh đáp lại mấy câu ngắn gọn với bà.
“Con đói gầy rồi này.”
“Không có.”
Từ Giai phủ tay lên, đột nhiên cười, do dự mà nói: “Tuân Thanh, chừng nào con mang bạn gái về cho mẹ?”
Sinh ra trong một gia đình hào môn, tuy rằng con cái một lòng gây dựng sự nghiệp, nhưng cũng có quy củ hiểu mà không nói ra, đó là: khi bàn chuyện làm ăn, nếu đã kết hôn, trai gái song toàn thì sẽ càng được thêm điểm, nó cùng loại với việc đối phương cảm thấy người này có ý thức trách nhiệm.
Tống Tuân Thanh đỡ trán, anh biết ngay là không nên tin lời mẹ anh nói mà.
Anh nhất thời không lên tiếng.
Từ Giai lại nói: “Con gái của chủ tịch Điện Hoa Nam và con cũng trạc tuổi nhau, vẫn luôn học tập ở nước ngoài, con có muốn gặp một lần không?” Thấy sắc mặt Tống Tuân Thanh lạnh xuống, “Nếu không con nói cho mẹ biết, con thích kiểu con gái nào, mẹ sẽ tìm cho con.”
Tống Tuân Thanh ngước mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Trước kia con không phải không nói qua.”
Chẳng phải bà ấy không hài lòng sao.
“Nữ minh tinh không sạch sẽ, con là người thừa kế của Tống thị, ít nhất cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối.”
“Mẹ dựa vào đâu mà nói cô ấy không sạch sẽ?” Tống Tuân Thanh cực kỳ ghét bộ dáng cao cao tại thượng của mẹ mình, thực ra bề trên cũng đâu có trong sạch, lịch sử đâu phải từ bọn họ viết.
“Tuân Thanh, việc này đã qua nhiều năm, dù sao con cũng phải quên đi.” Mẹ anh nói, “Hơn nữa, trọng tâm là cô gái kia chỉ đùa giỡn, không phải lúc trước đã đá con rồi sao? Tất cả đều đã qua, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
“Con cũng không thể mãi níu kéo quá khứ mà không buông được.”
“Tiểu thư Hoa Điện rất xinh đẹp, mẹ cho con xem ảnh chụp ----”
Tống Tuân Thanh đã dùng hết kiên nhẫn, đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ Giai ngoài việc thúc giục kết hôn, còn không cho phép anh và Dung Lê ở bên nhau tihf ngày thường sinh hoạt không có vấn đề gì. Bà là người mẹ hiền từ, tính cách cũng dịu dàng, chỉ là Tống Tuân Thanh không chấp nhận được người khác chửi bới người phụ nữ anh yêu.
Tới Tống thừa Nghĩa bên kia cũng không dễ dàng giải quyết.
Tống Thừa Nghĩa có ý định muốn hợp tác cùng Thanh Lâm, nhưng Tống Tuân Thanh không nói một tiếng đã đi rồi, hơn nữa khi Thanh Lâm hy vọng hợp tác cùng Thiên Cạnh thì Tống Tuân Thanh từ chối thẳng thừng, việc này đương nhiên sẽ truyền đến tai của Tống Thừa Nghĩa.
“Thật là nông cạn!” Tống Thừa Nghĩa đột nhiên đập mạnh bàn.
Tính ông vốn nóng nảy, dục vọng khống chế cũng mạnh, Tống Tuân Thanh làm như vậy chính là chạm vào vảy ngược của ông.
“Bố, bố không cần thiết phải tức giận.” Tống Tuân Thanh thản nhiên nói, “Thanh Lâm làm ăn không sạch sẽ, làm giàu bằng rửa tiền đen, trước khi đi con đã nói với bố rồi, con chỉ đi xem thôi chứ chưa nói nhất định sẽ bàn chuyện hợp tác.”
“Huống chi, con mới chỉ từ chối việc hợp tác với Thiên Cạnh, chưa nói đến việc hợp tác của Tống thị, nếu bố có hứng thú, con có thể gọi điện thoại ngay bây giờ.”
Tống Thừa Nghĩa ném hết những món đồ có thể ném trên bàn xuống đất, nhưng vẫn không làm dịu bớt cơn giận trong lồng ngực: “Ban ngày mày tùy tiện chạy đi, cũng chưa để lại cho người ta một câu chính là không cho người ta mặt mũi! Mày bảo cái mặt già này của tao biết giấu đi đâu!”
Tống Thừa Nghĩa chỉ vào anh, thật sự tức giận, trong ánh mắt tựa như có thể phun ra hoả: “Đừng cho là tao không biết, mày là vì nữ minh tinh kia đúng không!”