Khi giọng nói trầm thấp vang lên, Dung Lê còn tưởng rằng mình đang mơ.
“Tôi là luật sư của cô gái này.” Tống Tuân Thanh thờ ơ nói: “Theo những gì tôi được biết, con gái bà nhục mạ cô Dung trước, đã cấu thành tội xâm phạm danh dự nhân phẩm của người khác, bà xác định còn không muốn bỏ qua?”
Anh nhíu mày, cả người không hề giận dữ, nhưng hơi lạnh phảng phất cứ tản ra trong không khí.
Người phụ nữ chỉ vào mặt Dung Lê: “Cô ta, em gái cô ta đánh con gái tôi, còn làm nó bị thương!”
Dứt lời, bà ta đẩy con gái mình đến trước mặt Tống Tuân Thanh.
Cô gái mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng khi nhìn thấy anh liền cảm thấy khó tin, hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, có chút bất an mà cắn môi dưới, nói nhỏ: “Là Tống Tuân Thanh đúng không? Sao cái thứ hết thời này lại có thể mời được Tống Tuân Thanh?”
“Hừ, sao có thể.” Một nữ sinh khác nhỏ giọng nói, “Chắc người giống người.”
Tống Tuân Thanh thản nhiên nhìn lướt qua, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự lạnh lẽo, giống như băng tuyết ngàn năm, hai cô gái tức khắc tim đập như sấm, ngay cả lén nhìn một cái cũng không dám.
Lúc này Tống Tuân Thanh mới quay lại nhìn người phụ nữ: “Căn cứ vào điều 109 trong [Nguyên tắc chung của luật Dân sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa]: Quyền tự do cá nhân, danh dự của con người được pháp luật bảo vệ. Nếu danh dự và nhân phẩm của công dân bị xâm hại, có quyền yêu cầu đối phương chấm dứt hành vi xâm hại, khôi phục danh dự, loại bỏ những lời vô căn cứ và đưa ra lời xin lỗi.”
Giọng Tống Tuân Thanh không nhanh không chậm, đôi mắt khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng vặn ngón tay: “Nếu bà khăng khăng muốn nói đạo lý với tôi, tôi đây không ngại rửa mắt mong chờ.”
Khí thế của một người là không giả vờ được. Cô gái vươn tay ra kéo váy mẹ, nhắc nhở: “Anh ta là Tống Tuân Thanh đó mẹ.”
Nghe vậy, người phụ nữ thay đổi sắc mặt, cậu ta thế mà lại là Tống Tuân Thanh.
Danh tiếng của luật sư Tống vang xa, là nhân vật số một Thành phố Giang, bao nhiêu người tranh giành muốn kết giao cùng cậu ta. Chồng bà ta cũng thường xuyên nói nếu có thể kết giao với văn phòng luật sư Thiên Cạnh thì không thể tốt hơn, mà thái độ vừa rồi của mình, là đã đắc tội cậu ta?
Dung Lê nhìn khuôn mặt tuấn tú thâm trầm của người kia, cảm xúc trong lòng vẫn khó yên, loại cảm xúc ấy vừa kỳ lạ vừa phức tạp giống như thủy triều dâng bất ngờ tập kích cô, mà cô trong nháy mắt đó không có chỗ nào che giấu.
Vì sao anh tới giúp cô mà lại làm cô càng cảm thấy nan kham hơn?
Mùi gỗ nhẹ nhàng thoang thoảng bao phủ hơi thở của cô, đây là mùi hương cô cực kỳ quen thuộc. Bleu De CHANEL, chính cô chọn cho anh, nói rằng rất hợp với khí chất của anh.
Sau khi người phụ nữ ký tên thì mang theo hai nữ sinh rời đi. Cảnh sát muốn đi tới chào hỏi, Tống Tuân Thanh khẽ nhếch cằm: “Người của tôi, tôi mang đi.” Anh vươn tay đỡ Dung Thần, Dung Thần vừa mới lau khô nước mắt, một nữ cảnh sát tốt bụng còn giúp cô tẩy trang.
Cảnh sát biết anh, anh vốn tới đây để xử lý chút chuyện. Cảnh sát gật đầu, đưa các văn kiện cần thiết cho Tống Tuân Thanh, Tống Tuân Thanh nguyện ý đảm bảo thì chắc chắn kế tiếp sẽ không có chuyện gì nữa.
Sau đó, Dung Lê hiểu ý mà theo anh ra cửa.
Dung Lê để cho Dung Thần bắt xe trở về nhà trước, Dung Thần gật đầu, cặp mắt tinh quái nhìn hai người, nhìn thế nào thì cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người kỳ kỳ, hơn nữa cô cũng biết vị luật sư này rất nổi tiếng, chị gái biết đại nhân vật như này sao?
Dung Lê điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ngẩng lên, vươn bàn tay trắng mềm ra: “Luật sư Tống, lại gặp nhau.”
Đợi ba giây.
Không khí dường như bị ngưng trệ, trở nên im lặng dị thường. Tống Tuân Thanh vẫn không bắt tay cô, cô đành phải ngượng ngùng thu tay lại.
Dung Lê cong môi: “Việc hôm nay, cảm ơn anh.”
Mặc kệ trong quá khứ hai người từng có quan hệ gì, cô vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với anh.
Tống Tuân Thanh gật đầu, thản nhiên hỏi: “Còn gì nữa không?”
Dung Lê sửng sốt chớp mắt một cái: “Hết rồi.”
Cô nghiêng đầu cười rạng rỡ, gió tuyết vương vào tóc, vào vai cô, giống như những bông hoa lê nở rộ, rực rỡ và tươi sáng. Dung Lê không thèm để ý, giống như trước đây vậy.
Tống Tuân Thanh nâng khóe môi, lặp lại ngữ điệu, nhưng âm cuối lại tăng lên: “Đã hết?”
“Trò chơi của người trưởng thành, chỉ thế thôi.” Lúc này đã rất khuya, Dung Lê hơi mệt, giọng nói lộ ra có chút mệt mỏi. “Hiện giờ luật sư Tống rảnh rỗi vậy sao? Là không nhận việc hay thế nào, cư nhiên tự đưa tới cửa làm luật sư cho người ta.”
Lời này thực sự có chút làm cho người ta khó chịu, cô khẽ cười một tiếng.
Không nhận được câu trả lời mình muốn, Tống Tuân Thanh ngược lại tức bật cười, chuyện xưa ồ ạt tràn vào đầu anh làm giọng nói biến khàn: “Dung Lê, đừng cố khiêu khích anh.”
Dung Lê ngáp một cái, cả người thoạt nhìn có chút lười biếng: “Đại luật sư Tống muốn tôi nói gì đây? Là mời anh ăn cơm tối sao? Xin lỗi, tôi đang giảm cân nên không ăn đêm. Hay anh muốn tôi biểu đạt lòng biết ơn? Vậy thì anh hãy nói cụ thể ra, con người tôi ngu dốt, không hiểu ý anh.”
Tống Tuân Thanh chậm rãi đi về phía cô, mùi gỗ thơm dễ chịu bao phủ toàn bộ hơi thở của cô, mùi vị nhẹ nhàng, làm cho người ta mơ màng vô hạn.
Thực ra trước kia Tống Tuân Thanh không dùng nước hoa, nhưng vì Dung Lê không bao giờ để nước hoa dời mình, cô nhớ tên nước hoa hơn cả anh đọc luật, ban đầu cô tới gần anh, anh không chấp nhận được mùi của nước hoa, luôn cau mày né tránh nó.
Là Dung Lê làm mất hết những quy củ của anh, nói rằng càng không thể tiếp nhận càng phải nên thử, như vậy tương lai sẽ không có thứ gì có thể bắt ép được mình. Hiện tại ngẫm lại lời này chính là lời ngụy biện, anh lại cố tình tin hết lần này đến lần khác.
Anh để Dung Lê chọn cho mình một loại nước hoa, ban đầu quả thực là không thể chấp nhận được, nhưng nhìn vào nụ cười tươi đẹp và rạng rỡ của cô, lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Mùi hương dễ chịu này, cô càng thêm bằng lòng gần gũi với anh.
Rõ ràng người rung động trước là cô, vì sao người hãm sâu hơn lại là anh?
Cho dù sau khi hai người chia tay, anh cũng vẫn dùng loại nước hoa này.
Dù sao, thói quen mới là thứ đáng sợ nhất.
Màn đêm im lìm giống như dã thú ngủ đông, rõ ràng hai người thấy rõ dáng vẻ của nhau, ngay cả những biểu cảm nhỏ nhất cũng rõ ràng. Giờ phút này tâm tình Tống Tuân Thanh không được tốt, vẻ mặt kiềm chế, ánh mắt thâm trầm.
Dung Lê sửa sang lại tóc một chút, thấy anh không nói, lười biếng xoay người: “Đã như vậy, không còn chuyện gì để nói nữa, tôi hơi mệt, về trước.”
“Đợi một chút.” Tống Tuân Thanh nói.
Dung Lê dừng bước, Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Về chuyện của em gái em, vẫn còn có một số việc cần xử lý, có lẽ anh phải liên lạc với em.”
“Cho nên?”
Anh liếc cô một cái: “Đưa số điện thoại của em cho anh.”
Dung Lê: “...”
Lần trước bị chặn ở cửa nhà vệ sinh, để đối phó anh, cô tùy tiện nhập số điện thoại của chị Tất, nào ngờ đã bị phát hiện nhanh quá.
Dung Lê lặng lẽ trợn mắt, thật sự là muốn trốn cũng không thoát được, thủ đoạn của người đàn ông này cô đã từng thấy rồi. Huống chi, lần này còn liên quan đến Dung Thần, con bé vẫn còn nhỏ, bất kể thế nào cũng phải xử lý cẩn thận. Nghĩ đến đây, cô để lại số.
Nhìn bóng lưng Dung Lê dần xa, Tống Tuân Thanh xem lại danh bạ. Nhập dãy số kia vào máy, anh đã sớm nhớ kỹ trong lòng, chỉ là muốn chính miệng cô nói cho anh mà thôi.
Ngón tay nhanh chóng lướt màn hình, Tống Tuân Thanh nhập dãy số vào thanh tìm kiếm Wechat và nhấp thêm bạn bè.
***
Dung Lê nằm mơ một giấc mộng dài.
Trong giấc mơ, là cô và anh của 3 năm trước, khi đó cô mới 20 tuổi, liên tục quay vài bộ phim nên công ty cho cô nghỉ ngơi một tháng, cô chọn đi đến trường đại học Tây Xuyên nổi tiếng ở Trung Quốc, cùng ăn cùng ở với các bạn của mình, còn thường xuyên lên lớp học. Khoảng thời gian ở trường đại học thực sự thoải mái và tự do.
Tống Tuân Thanh là giáo sư khách mời ở đại học Tây Xuyên. Âu phục đen luôn được là cẩn thận, bộ dáng nghiêm túc đứng đắn.
Dung Lê chê anh luôn cau mày, giống như tuổi còn trẻ đã phải chịu nhiều khổ cực. Tống Tuân Thanh cười nói rằng cô sống quá vô tư, không có nửa điểm tự giác của một minh tinh. Nhưng nói xong lời cuối cùng anh lại lắc đầu: “So với những cái đó, anh tình nguyện để em vui vẻ.”
Cô nép mình trong lòng anh, mỉm cười như một đứa trẻ.
Cô cầm sữa nóng chờ anh tan lớp, cô thích đứng bên cạnh cửa nhìn lén anh một lúc, nhìn anh trên bục giảng, âu phục phẳng phiu, đẹp trai tuấn lãng, khóe môi cong lên đều là bộ dáng cô thích.
Nhưng cô sợ mọi người nhận ra, chỉ dám yên lặng trốn trong góc, mỗi lần anh đều có thể nhanh chóng tìm ra cô, bất đắc dĩ cười: “Dung Lê à, sao em lại ngốc thế.”
Dung Lê tỉnh lại, nước mắt đã làm ướt hết gối. Gặp lại người cũ, chung quy vẫn sẽ xuất hiện cảm xúc không khó hiểu…
Đều qua rồi.
Dung Lê nghỉ ngơi cũng không được tốt, cô bị chóng mặt cả ngày, lại bò lên giường ngủ trưa.
Khi tỉnh lại thì mới phát hiện ra trời đã chạng vạng tối, cô xoa xoa mi tâm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Sờ đến điện thoại, mới phát hiện điện thoại và Wechat đều bị nổ tung bởi chị Tất, tin nhắn mới nhất của chị Tất trên Wechat: [Xem Weibo.]
Dung Lê click mở, phát hiện tên của mình bị đẩy lên hot search----
#Kiều Hi, Dung Lê đứng chung khung hình#
#Thực hư việc Dung Lê tỏ thái độ xấu#
Chỉ thế này? Dung Lê lười biếng ném điện thoại, trong lòng không lo lắng.
So với những gì cô đã trải qua, quả thực chỉ là chuyện nhỏ. Cư dân mạng có thể nói gì chứ? Không có gì khác ngoài nói là cô thất học, là bình hoa, kỹ năng diễn xuất kém...cô cũng đã quen rồi.
Nói cô thất học, cô nhận, dù sao 16 tuổi cô đã thôi học để vào giới giải trí, còn ầm ĩ vài lần tạo thành trò cười. Nhưng nói cô diễn xuất kém, chỉ biết ké fame để nổi tiếng thì cô không nhận đâu nha, nói thế nào thì trên phương diện diễn xuất cô đều rất nghiêm túc, còn cái thứ nhiệt độ gì đó thì căn bản cô chẳng hiếm lạ. Tiến vào giới giải trí, cô chưa bao giờ cầu mong mình vẫn luôn hot, có thể nuôi sống bản thân, sống khá giả chính là cuộc sống mà cô hướng tới.
Cô ngáp một cái, nghĩ rằng có thể ngủ thêm một giấc. Sau khi nằm một lúc, mới đột nhiên ngồi dậy, buồn ngủ mệt mỏi đều bay hết.
Nếu truyền thông đã chụp ảnh cô và Kiều Hi, vậy nghĩa là phóng viên cũng theo vào Thịnh Thế.
Cô và Tống Tuân Thanh nói chuyện hơn nửa ngày, còn đứng ở một nơi riêng tư như cửa phòng vệ sinh----
Có khi nào cũng bị chụp trộm không??