Tống Tuân Thanh không giận mà cười lại, dường như anh đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của Dung Lê. Thực ra trong hai người, anh khá bảo thủ.
Anh nhớ rất rõ về nụ hôn đầu tiên, khi đó Dung Lê đã phàn nàn một lúc lâu, nội dung đều là giãi bày suy nghĩ, anh không có thời gian dành cho cô, có lẽ cô cảm thấy hơi cô đơn, giống như một con mèo nhỏ đáng thương.
Có lẽ có chút ủy khuất, cô nói: “Tống Tuân Thanh, bạn gái là em đã nói nhiều vậy rồi, sao anh không có câu đáp lại ra hồn.”
Sau đó anh liền hôn cô, hôn cô mãnh liệt, hai người hôn rất lâu.
Hôn xong, anh không tách ra mà nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, giọng khàn khàn trầm thấp: “Không phải anh trả lời em rồi sao.”
Dung Lê đỏ bừng mặt.
Sau đó, khi động tình, anh không khống chế được mình, nhưng khi đó bên nhau chưa được bao lâu, anh không có ý định làm chuyện đó. Là Dung Lê chủ động quyến rũ anh: “Tống Tuân Thanh, chẳng lẽ anh không muốn sao?”
Sau một đêm mê loạn, cô nằm trên bả vai anh, ngày hôm sau cười tổng kết: “Mọi người đều cảm thấy loại chuyện này phụ nữ sẽ thiệt thòi hơn đúng không? Nhưng em lại cảm thấy mình mới là người được lợi, thật giống như được ăn thịt Đường Tăng vậy.”
Anh cong môi, ôm chặt lấy cô. Cô gái nhỏ thân hình vừa nhỏ vừa gầy, ôm vào trong ngực có chút không thoải mái.
Khi đó anh nghĩ cái gì nhỉ?
Anh nghĩ ˗˗ phải đối xử với cô ấy thật tốt, quyết không phụ cô ấy, cho cô ấy một mái nhà thật hạnh phúc.
Nhưng sau này, là cô lạnh lùng buông tay, nói rằng hai người sẽ không có tương lai.
Một câu nói của Dung Lê khiến hai người không hẹn mà cùng nghĩ về quá khứ, Trương Lực gõ cửa xe, làm hai người đồng thời hoàn hồn. Tống Tuân Thanh xuống xe, trong tay anh cầm lấy một cái ly giấy.
Trương Lực: “Tống tiên sinh, mọi chuyện đều được xử lý tốt.”
Tống Tuân Thanh đuôi mắt xẹt qua một tia sắc bén: “Khiến gã phải trả giá gấp đôi.”
Bên trong ly giấy là thuốc trị cảm, hơi nóng, Tống Tuân Thanh nhét thuốc trị cảm vào tay Dung Lê, giọng lạnh như băng: “Uống nó.”
Dung Lê nhìn chất lỏng màu vàng nâu, trong lòng than khổ, cau mày, Lâm Gia Lăng cũng nói về phải uống thuốc, cô cảm thấy chỉ là triệu chứng nhỏ, căn bản là không cần, hơn nữa trông nó rất đắng, thường ngày nếu không vạn bất đắc dĩ thì cô không bao giờ uống thuốc.
Dung Lê đẩy lại: “Tôi không uống.” Giọng nói có chút yếu ớt, giống như một đứa trẻ.
Tống Tuân Thanh mím môi, lúc này Dung Lê có chút giống cô gái anh quen trong quá khứ, trẻ con, ngây thơ.
“Không uống?” Tống Tuân Thanh cầm cốc thuốc trong tay, đột nhiên nói một câu: “Chẳng nhẽ muốn anh bón cho em sao?”
Dung Lê: “...” Sợ anh làm ra cái chuyện gì khác người, cô lập tức cầm cốc giấy trong tay anh, uống cạn sạch. Mùi vị thật sự rất khó uống, cô chép chép miệng, toàn bộ đầu lưỡi tê dại.
Tống Tuân Thanh thấy dáng vẻ này của cô, không đành lòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một viên kẹo bạc hà đưa cho cô. Viên kẹo nho nhỏ, màu xanh lục lại đánh thức ký ức trong cô.
Cô thích ăn kẹo bạc hà nhất, trong túi lúc nào cũng có vài viên. Tống Tuân Thanh cũng dưỡng thành thói quen này, về sau, cô lười mang, khi nào muốn ăn thì chỉ cần vươn tay, hoặc trực tiếp đào túi của Tống Tuân Thanh.
Không ngờ, đã qua lâu như vậy, cô vẫn có thể tìm được dấu vết của mình trên người anh.
Tống Tuân Thanh không được tự nhiên mà dời tầm mắt, mở cửa xe, lấy bật lửa, châm một điếu thuốc. Làn khói vây quanh khiến khuôn mặt anh cũng trở nên hư ảo mơ hồ. Anh cong môi, thong thả ung dung phun một làn khói: “Đừng nghĩ nhiều, Dung Lê.”
“Anh cũng chỉ là trùng hợp thích vị này thôi.”
Giống như mê muội em, mê muội tất cả những gì em thích.
Xe chậm rãi khởi động, đi vào phố xá náo nhiệt. Khuôn mặt anh kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, lại mang theo xa cách cự người ngàn dặm, Dung Lê nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, lâu không nói gì.
Bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người tựa như người xa lạ quen thuộc nhất.
“Tống Tuân Thanh, tôi đói bụng, đưa tôi đến nhà ăn của công ty luật của anh ăn cơm đi.” Nhà ăn của công ty Thiên Cạnh rất nổi tiếng, nghe nói là mời được các đầu bếp năm sao từ nước ngoài về, đồ ăn vô cùng ngon, còn từng được lên hot search, Dung Lê đã tò mò từ lâu rồi.
“Thực ra lần trước tôi đến tìm anh là đã muốn vào đó nếm thử.”Cô không chút lưu tình mà nói ra một tiếng, “Đáng tiếc là anh không gặp tôi.”
Tống Tuân Thanh bắt được ẩn ý trong lời nói của cô: “Em đang có ý kiến?”
“Không có ý kiến, tôi chỉ muốn hỏi một câu.” Dung Lê nghiêng đầu qua nhìn anh, “Sao anh lại nói là không quen biết tôi?”
Vấn đề này cuối cùng vẫn hỏi.
Nên trả lời như thế nào đây? Tống Tuân Thanh có thể bịa ra một ngàn, một vạn câu trả lời những sẽ không chính miệng nói với cô, thực ra cái gọi là hận đến mức tận cùng chỉ là yêu đến tận cùng mà thôi.
Lúc nào anh cũng nhớ cô, rồi lại hận cô tuyệt tình.
Ai có thể ngờ, hôm đó anh nói không gặp cô, thực ra là vì anh thức suốt một đêm để sắp xếp tư liệu loạn đến không thể loạn hơn của cô.
“Ngày đó không muốn gặp em.” Cuối cùng anh lạnh nhạt nói.
Dung Lê nửa tin nửa ngờ, híp đôi mắt: “Không ngờ cũng có lúc anh cảm xúc hóa.” Trong trí nhớ của cô, Tống Tuân Thanh ít khi nói cười, bình tĩnh lạnh lùng, giống như gặp chuyện lớn hay cho trời có sập thì đều có thể biến nguy thành an.
Tống Tuân Thanh mím môi, không nói gì.
Rất nhanh đã tới công ty luật, hiện tại là hai giờ chiều, đã qua giờ cơm. Nhà ăn chỉ còn lác đác vài người, luật sư không giống như những nghề khác, thường xuyên phải tăng ca, cho nên nhà ăn luôn luôn mở, bất kể giờ nào thì đồ ăn cũng vẫn còn nóng hổi.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Dung Lê không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt cong lên như là trăng non. Tống Tuân Thanh khoanh tay trước ngực, đi theo phía sau cô, trên mặt cũng lộ chút mỉm cười.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Dung Lê cảnh giác nói, “Của ai thì người đó ăn chứ.”
Tống Tuân Thanh không biết nói gì: “Em định chi trả như thế nào?” Anh lại nói, “Nhà ăn chỉ cho quẹt thẻ nhân viên, em có à?”
Dung Lê: “...” Hết cách, chỉ có thể mua cùng anh.
Hai người lại đi về phía trước, vẫn duy trì một khoảng cách không xa cũng không gần, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn đi đôi giày cao gót tiến tới, niềm nở nói: “Luật sư Tống, cũng đi ăn cơm à.”
Tống Tuân Thanh lạnh nhạt ừ một tiếng, anh vốn cho rằng, trải qua chuyện lần trước thì Đàm Tuệ sẽ dừng ngay suy nghĩ với anh, không ngờ hiện tại vẫn chủ động như cũ.
Đàm Tuệ lại nói: “Một tháng nay nhóm chúng ta đã làm việc vất vả, luật sư Tống ngàn vạn lần đừng bỏ bê thân thể.” Cô ta xấu hổ nhấp môi: “Nếu không em…bọn em sẽ lo lắng.”
Tống Tuân Thanh lặng lẽ liếc Dung Lê sau lưng mình, trả lời Đàm Tuệ: “Cô cũng vậy.”
Nghe đến đó Dung Lê có chút không chịu đựng được, giọng nói của cô gái này khiến cô cảm thấy khó chịu. Thái độ của Tống Tuân Thanh với cô ta hình như cũng tạm, hiện tại Tống Tuân Thanh đều đối xử như vậy với bất kỳ cô gái nào có cảm tình với anh sao? Muốn cự còn nghênh? Giống như đàn bà vậy.
Chà, thật ghê tởm.
Chẳng nhẽ hai người thực sự có một chân? Dung Lê tùy tiện tìm vị trí ngồi cạnh cửa sổ, không kén chọn, đợi lát nữa Tống Tuân Thanh bưng tới cái gì liền ăn cái đó.
Cô thấy chán muốn chết mở Anipop, màn hình hiện lên Wechat của chị Tất.
Chị Tất: [Dung Lê, hôm nay em không sao chứ?]
Dung Lê: [Không sao, chỉ là ngoài ý muốn, có vẻ sau này không nên tùy tiện nhận hoạt động.]
Dung Lê: [Hôm nay có rất nhiều người nhìn, báo chí sẽ không viết loạn chứ?]
Chị Tất: [Sẽ không đâu, không ai dám nói, chị cũng là được trợ lý của Tống luật sư thông báo, luật sư Tống việc này đều xử lý rất tốt.]
Chị Tất: [Chậc chậc, chị nhìn một cái là thấy luật sư Tống đối với em…]
Dung Lê nhíu mày, đang muốn tiếp tục trả lời, liền thấy Tống Tuân Thanh bưng hai cái khay đến. Âu phục của anh rất đẹp, ngũ quan tuấn tú, tinh xảo. Đã từ rất lâu, Dung Lê có đọc được một câu nói trong sách: “những viên đá ngọc được chất thành đống, những viên phỉ thúy được đắp thành cây, vẻ đẹp của lang (quân) là độc nhất vô nhị*”, giới giải trí không thiếu những người có giá trị nhan sắc cao, nhưng cô lại cảm thấy không ai xứng với những lời này.
(*) 积石如玉,列松如翠,郎艳独绝,世无其二
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tuân Thanh, cô nháy mắt rơi vào lưới tình. Tuy rằng hiện tại không hề có cảm giác tim đập thình thịch nhưng Dung Lê không thể phủ nhận, anh rất hợp với câu nói kia.
Tống Tuân Thanh đều chọn những thứ cô thích ăn, Dung Lê rất thích ăn cay. Cô trời sinh làn da rất đẹp, lại ăn cay nhiều cũng sẽ không nổi mụn. Nhưng ngày thường cũng rất chú ý, đồ ăn cay dễ dàng ăn với cơm, nếu ăn nhiều sẽ béo lên.
“Đúng rồi,” Dung Lê vừa ăn vừa tùy ý hỏi, “Anh có bạn gái chưa?”
Tống Tuân Thanh thong thả ung dung mà ăn cơm, nghe như vậy nhàn nhạt ngước mắt: “Làm sao? Muốn quay lại bên anh sao?”
Dung Lê xì một tiếng, suýt chút nữa đem đồ ăn trong miệng phun ra, anh tưởng mình là cái gì chứ thật là!
Có hiểu đạo lý ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng* không?
(*) Hãy học cách luôn nhìn về phía trước, cho dù trên đường có gặp bao gian nan và cản trở thì cũng luôn kiên định đi tới bước cuối cùng, quyết không quay đầu lại.
Trước kia ở trên mạng thường nhìn thấy các cô gái phàn nàn về đàn ông tự luyến, về phương diện này cô không có nhiều kinh nghiệm lắm, chỉ duy nhất tiếp xúc thân mật với một người đàn ông là Tống Tuân Thanh, cô vẫn luôn cảm thấy anh khiêm tốn cẩn thận, là một người cầu an. Hôm nay mới phát hiện hóa ra trong xương cốt của anh cũng cất giấu cái tự luyến điên cuồng.
“Anh đừng nghĩ nhiều.” Cô nói, “Tôi thấy cái cô gái vừa rồi kia rất xinh đẹp, nên mới hỏi một câu.”
“Không cần, anh không muốn trải qua chuyện hoang đường lần thứ hai.” Tay cầm đũa của Tống Tuân Thanh ngừng giữa không trung, bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, “Anh không có hứng thú với phụ nữ.”
“Lời này, kiêu ngạo lắm sao?” Dung Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong, mang theo sự giễu cợt, “Tống Tuân Thanh, tốt xấu gì anh cũng đang ở độ tuổi tràn trề sinh lực, anh nói mình không có hứng thú với phụ nữ, anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Loại chuyện này, thực tủy biết vị, có lần thứ nhất sẽ khao khát có lần thứ hai, cô vẫn còn nhớ rõ Tống Tuân Thanh nhiệt tình nhiều như nào.
Thân thể cô ốm yếu, ngày thường chạy 800 mét đã thở hổn hển, liền không muốn nghĩ tới.
Là anh quấn lấy cô, đôi mắt đậm sự ham muốn, ôm cô, khàn khàn nói nhỏ bên tai cô “Bảo bối, lại một lần nữa nhé.” Cô làm sao ngăn cản được thế tiến công, chỉ ngoan ngoãn phục tùng.
Nói thật, Dung Lê cảm thấy, thôi, hài hòa là chuyện vô cùng quan trọng.
Loại cấp bậc Tống Tuân Thanh như này, lúc làm chuyện ấy cũng không tồi. Trong lòng cô cũng hiểu rõ, căn bản chuyện này không có khả năng.
Dung Lê nói: “Muốn tôi nói hả, anh thật không biết tìm lý do.” Cô không nén nổi lắc đầu, lẩm bẩm một mình, “Tôi cũng không quên khi đó anh chủ động bao nhiêu đâu.”
Tống Tuân Thanh mặt không cảm xúc liếc nhìn Dung Lê một cái: “Đúng vậy, cái gì em cũng biết,” Anh thản nhiên nói từng chữ, “Nhưng sao anh lại nhớ, người nào đó còn nhiệt tình hơn anh nhiều.”
Dung Lê: “...”
Cô bỗng nhiên rối loạn, rốt cuộc là ai nhiệt tình?