Gió đêm thổi phất phơ, bầu trời không trăng không sao, ánh đèn đường lập lòe, tất cả hiện ra vẻ trầm ngâm.
Một chiếc Cayene màu đen tiến đến, làm xáo trộn màn đêm yên tĩnh.
Trợ lý bước xuống xe, cung kính mở cửa cho Tống Tuân Thanh: “Tống tiên sinh, tôi đã điều tra những gì ngài yêu cầu. Nữ minh tinh vô lễ với cô Dung tên là Kiều Hi, hai người họ đều đi theo một con đường, nhưng Kiều Hi có tính tranh giành, ghen ghét cô Dung, lúc trước cô ta không có danh tiếng, năm nay sự nghiệp mới tính là có chút khởi sắc. Trước kia cô ta và Tống thị cũng từng có vài lần hợp tác, xem ra cô ta cũng không tồi lắm, mọi người đều khá coi trọng cô ta.”
Tống Tuân Thanh nhàn nhạt khoát tay, nhớ ra điều gì đó: “Đổi nhà sản xuất Thôi đi, tôi không muốn trông thấy mặt gã ta trong đoàn làm phim.”
Trương Lực cảm thấy trán mình toát mồ hôi lạnh, biết rõ không nên nói nhiều trước mặt anh, nhưng vẫn không nhịn được, nói: “Thay đổi này có vẻ không tốt lắm?”
Tống Tuân Thanh lạnh lùng đưa con mắt liếc qua, Trương Lực lập tức không dám nói thêm cái gì nữa. Là mình quá lo lắng, trên đời này, Tống thị ở Thành phố Giang có điều gì mà không làm được. Cho dù muốn hái sao, hái trăng thì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo.
Hôm nay Tống Tuân Thanh vốn không uống nhiều rượu, gió lạnh thổi lại càng làm cho anh tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng ấn mi tâm, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đạo diễn Trương gọi điện thoại tới: “Tuân Thanh, tôi gọi để xác nhận lại, cậu hứa với tôi là sẽ đảm nhận vai cố vấn pháp lý!”
Kỳ thực Tống Tuân Thanh vốn dĩ không có ý định tham gia vào bữa tiệc rượu tối nay, tuy đạo diễn Trương cùng anh có giao tình vài năm, nhưng Tống Tuân Thanh đang có một vụ án đặc biệt, mức giá ít nhất là hơn một nghìn vạn, nói cách khác, đoàn phim căn bản là không mời được anh.
Nhưng đạo diễn Trương vì muốn tạo đà cho [Hôn tình] nên vẫn nhắc qua với anh, cho Tống Tuân Thanh xem trước kịch bản và danh sách các diễn viên, Tống Tuân Thanh nhìn phía dưới danh sách, đột nhiên đồng ý, chuyện này cũng mới chỉ được quyết định trong ngày hôm nay.
Tống Tuân Thanh ngồi dựa trên ghế, nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó ừ một tiếng.
***
Hôm sau.
Dung Lê thức dậy đúng 7 giờ, sau khi rửa mặt, cô bắt tay vào làm bữa sáng. Thấy trong phòng Dung Thần không có động tĩnh, Dung Lê muốn gõ cửa, vừa nghĩ lại thôi, con bé này luôn thích ngủ nướng, dù sao cũng là cuối tuần, để nó ngủ vậy.
Một phần súp ngô, một phần bánh rong biển cà rốt sợi. Hương vị cũng bình thường, nhưng mà có thể duy trì vóc dáng.
Dung Lê uể oải như muốn ngủ gật, bước lên máy chạy bộ. Mỗi sáng sớm cô đều chạy 10km, thân là nữ minh tinh phải biết tự giác.
Cô chạy trên máy mồ hôi ướt đẫm, nhiều năm luyện tập, cô đã luyện được sức chịu đựng, không tính là mệt, chỉ là có chút nhàm chán. Nghĩ đến đây, cô với tay ra ấn vào màn hình trên máy chạy bộ, tùy tiện tìm đại một chương trình, bật âm lượng đến mức cao nhất.
Thật không may, đó lại là chương trình pháp luật nhàm chán, những khuôn sáo đó vừa thấy đã đau đầu.
“Tôi muốn nói với mọi người về sự cần thiết của pháp luật. Thực chất, trong cuộc sống của chúng ta, việc học pháp luật cơ bản là việc rất ý nghĩa. Trong xã hội thường sẽ có những tình huống lách luật hoặc hành vi trái pháp luật, đối với loại tình huống này...”
Giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe, có thể gọi là hưởng thụ, nếu không phải giọng nói này quá quen thuộc…
Thật sự là âm hồn không tan, lại là Tống Tuân Thanh. Nghĩ đến thật là nực cười, anh còn nổi tiếng hơn người trong giới giải trí là cô.
Trên mạng nói anh trẻ tuổi anh tuấn, năng lực nghiệp vụ thuộc hạng nhất, tương lai không thể đong đếm.
Hai năm trước Tống Tuân Thanh thắng một vụ kiện lớn, oanh động cả Thành phố Giang, càng ngồi vững vị trí luật sư đỉnh cấp. Có người tung ảnh của anh lên mạng, vì lẽ đó mà anh nhanh chóng trở lên nổi tiếng, thậm chí có người còn tạo fan club vì anh, sau đó vô số thiếu nữ bày tỏ muốn ghi danh học luật, biết đâu duyên tốt có thể ngẫu nhiên gặp được Tống Tuân Thanh.
Sau đó, nhà sản xuất làm một bộ phim về tài liệu pháp lý. Khách mời đặc biệt tập đầu tiên chính là anh, thu hút một lượng lớn fans hâm mộ.
Chân Dung Lê vẫn đang di chuyển, vô tình đọc được bình luận bên dưới.
“Nhan sắc như vậy tôi có thể nhìn cả đời!”
“Tôi tò mò, một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa cấm dục như thế khi nói đến yêu đương không biết có bộ dạng gì đây, khó tưởng tượng quá.”
Dung Lê thuận tay lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, thuận tiện tắt màn hình.
Khóe môi hiện ra một nụ cười giễu cợt, vừa khéo, lúc trước cô cũng nghĩ như vậy.
Dung Thần dụi mắt bước ra từ phòng ngủ, thiếu nữ 17 tuổi chân đi dép lê, vẫn còn ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ngang qua Dung Lê, không khỏi lấy làm lạ, hỏi: “Chị, hôm nay sắc mặt chị lạ thế?”
Cô liếc mắt: “Nhanh đi ăn sáng đi, nếu không đồ ăn nguội mất.”
Sau khi rời khỏi máy chạy bộ, Dung Lê lại đi tắm qua, thể xác và tinh thần thoải mái. Lúc này bụng cô lại đói, cô mím môi, tuyệt đối không thể ăn. Tuy rằng hiện tại không quay phim, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể ăn uống thỏa thích, cô phải duy trì vóc dáng, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong 7 năm qua, cân nặng của cô luôn duy trì trong 85 cân, ngoại trừ 3 năm trước đây, lúc ấy vậy mà cô lại đột phá lên 95 cân.
Khi đó đại khái là yêu đương muốn điên rồi, thèm ăn hơn trước rất nhiều. Người đàn ông ấy bình thường lạnh lùng yên tĩnh, nhưng khi đối diện với cô lại lộ ra vẻ dịu dàng và kiên nhẫn.
Lúc cô đói bụng, anh sẽ đau lòng, tài nấu ăn của anh rất giỏi, luôn tìm mọi cách làm những món ngon cho cô. Vì duy trì vóc dáng, Dung Lê cũng chỉ ăn một chút, anh nhíu mày, khi đó anh đã là người có vị trí cao trong giới, ôm cô nói: “Béo mới đẹp.”
Dung Lê liền lắc đầu, cười nũng nịu: “Em không tin lời nói bậy của anh đâu.”
Nhưng về sau, cô mập lên 10 cân, gương mặt tròn trịa, hiệu quả hình ảnh rất kém. Dung Lê vô cùng mất tinh thần, chỉ có anh dịu dàng sờ mặt cô, hôn hết lần này đến lần khác.
Hiện tại nhớ về quá khứ, thực sự làm người ta thổn thức. Hiện giờ cô ngã từ trên cao xuống, trở thành một người bình thường rồi, còn không biết có thể chống đỡ đến ngày nào đó hot lại không.
Mà người kia, có thân phận người thừa kế nên chẳng cần lo gì cả, còn là luật sư cao cấp, mở văn phòng luật nổi tiếng nhất thành phố Giang.
Lại có thêm cái túi da điển trai khiến vô số thiếu nữ điên cuồng ái mộ.
Dung Thần đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ, mặt trang điểm nhẹ, cầm túi sách nhỏ muốn ra ngoài: “Chị ơi, em ra ngoài đây, đi gặp bạn bè ạ.”
“Khi nào trở về đấy?”
“5 giờ ạ.”
“Được rồi, chú ý an toàn.”
Dung Lê ngồi trên sô pha xem kịch bản cả buổi trưa, cốt truyện lôi cuốn, có nhiều cảnh ngoạn mục, bất tri bất giác bên ngoài trời đã tối rồi. Cô đứng dậy đi nấu cơm, phát hiện Dung Thần chưa về, không khỏi có chút sốt ruột, con bé này, ngày thường rất ít khi gây phiền toái, nói về khi nào là sẽ về khi đó.
Dự cảm bất thường cứ quanh quẩn bên cô, cô đi đi lại lại trong phòng khách, chau mày.
Dung Lê chạy nhanh đến phòng ngủ lấy điện thoại di động ra, phát hiện có một loạt các cuộc gọi nhỡ, cô đang muốn gọi lại, thì điện thoại lại lần nữa gọi đến.
“Xin chào, đây là cục cảnh sát khu vực Dương thành ở thành phố Giang, em gái cô và bạn học đánh nhau, có hai cô gái bị thương, yêu cầu cố tới đây xử lý khẩn cấp.” Cảnh sát nói.
“Thần Thần có sao không?” Dung Lê bị dọa tức khắc kêu to một tiếng, bật dậy từ ghế sô pha “Tình huống có nghiêm trọng lắm không?”
Cảnh sát: “Em gái cô không bị thương, chúng tôi hi vọng hai bên có thể hòa giải, và không dùng các thủ tục pháp lý, nhưng phụ huynh bên kia không vui lắm. Cô Dung, phụ huynh bên kia đã tới được một giờ rồi, mong cô hãy đến đây ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Dung Lê vội vàng đội mũ và đeo kính râm, chuẩn bắt xe ra ngoài. Trước khi ra cửa cô gọi điện cho chị Tất, chị Tất vừa là người đại diện vừa là bạn bè thân thiết với cô, bởi vì thân phận cô đặc thù, chuyện gì cũng đều phải báo cáo với chị ấy.
Gọi ba lần đều không kết nối được. Thôi được rồi cô vẫn nên tự đi thôi.
Đến trước cửa cục cảnh sát, xe khó khăn lắm dừng lại. Tuyết rơi xuống như che phủ cả thế giới, đi trên đường phát ra âm thanh “Cùm cụp cùm cụp”.
Trong lúc trả tiền cho bác tài, Dung Lê vô tình nhìn về phía sau, thấy một người đàn ông mặc âu phục bước ra từ chiếc Cayenne màu đen. Người đàn ông đứng thẳng, trên tay cầm theo chiếc cặp da, âu phục chỉnh tề, không chút cẩu thả.
Nhìn thân hình có vài phần quen thuộc, chỉ là không thấy rõ được khuôn mặt.
Dung Lê xoa xoa mắt, không để tâm nữa, cô kéo chặt cổ áo lông lên, bước về phía bậc thang của cục cảnh sát.
Dung Thần đang khóc nức nở trên ghế, trên mặt lớp trang điểm cũng đã nhòe đi rồi, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Dung Thần thấy cô bước vào, môi run run, kêu một tiếng: “Chị”.
Mà đứng đối diện cô là một phụ nữ trung niên, khoảng chừng 40 tuổi, mang một cái túi xách FENDI, trên người mặc quần áo cao cấp, khí thế hung dữ, giống như một con gà muốn xù lông, bộ dạng hận không thể giết chết Dung Thần.
Phía bên trái của người phụ nữ có hai cô gái trẻ thoạt nhìn bằng tuổi Dung Thần, mái tóc vàng, đi một đôi giày đen bóng loáng, cùng người phụ nữ khí chất trông thật ra rất tương xúng.
Người phụ nữ nhìn thấy cô, cười lạnh một tiếng: “Cô là chị của Dung Thần?” Khóe miệng bà ta hiện ra vài phần khinh thường: “Dung Thần đánh con gái tôi, cô xem mà chịu trách nhiệm đi.”
Hai cô gái vào giờ phút này vẫn kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Dung Thần, trên người không có thương tích gì, chỉ có trên mặt chảy một ít máu đỏ, xem ra Dung Thần không có ra tay tàn nhẫn.
Dung Lê mỉm cười, lễ phép nói: “Mặc kệ thế nào, em gái tôi ra tay trước, tôi thay nó nhận lỗi.”
Dung Thần thấy cô nhún nhường bọn họ, không nhịn được đứng lên, bàn tay nắm chặt nói: “Chị không cần khách sáo với bọn họ!”
Dung Lê hướng Dung Thần lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng nói gì: “Chỉ có điều, tôi khá tò mò bọn họ đánh nhau là vì nguyên nhân gì?”
“Còn hỏi đánh nhau vì nguyên nhân gì?” Người phụ nữ tức giận đến cằm cũng phát run: “Nó dám đánh con của tôi! Mặc kệ nguyên nhân gì tôi đều không chấp nhận. Nếu đã đánh con gái bảo bối của tôi, tôi sẽ khiến nó phải trả giá thật đắt!”
Dung Thần bắt đầu khóc: “Chị, bọn họ đáng bị đánh, bọn họ dám mắng chị...”
Lúc này một cảnh sát cao lớn đi tới, đưa sổ ghi chép cho cô xem.
Hai cô gái đã ký tên thừa nhận, họ mắng Dung Lê là kỹ nữ, là minh tinh hết thời, không có ai muốn ngủ cùng. Còn có lời khó nghe hơn nữa nhưng cảnh sát không muốn viết vào.
Ngẩng đầu lên một lần nữa, đáy mắt Dung Lê như phủ một lớp băng, còn lạnh hơn tuyết bên ngoài cửa sổ mấy phần.
Thấy cô như vậy, người phụ nữ tức giận giơ tay lên: “Nếu các người không chân thành xin lỗi, tôi đây đành tự mình dạy dỗ----”
Cái tát kia quá bất ngờ khiến Dung Lê còn tưởng mình không kịp tránh, một cánh tay mạnh mẽ đã bắt được tay của người phụ nữ kia, bàn tay năm ngón thon dài, trên mu bàn tay là những mạch máu hơi nhô lên. Mùi gỗ thoang thoảng, quanh quẩn bên mũi cô, khiến cô không ngừng rung động.
Tay người phụ nữ dơ trên không trung, giãy giụa vài cái, bị chủ nhân của cánh tay kia dùng sức hất vung, người phụ nữ đau đớn, lảo đảo mấy bước.
Ngày sau đó truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Dừng tay!”
Khuôn mặt người phụ nữ trông rất khó coi, chỉ tay vào người đàn ông: “Cậu…”
Dung Lê cũng thấy người đàn ông mặc âu phục, lông mày nhướng cao, môi mỏng khẽ nhếch lên, rất đẹp trai. Dường như đôi mắt của anh trộn lẫn với tuyết chưa tan, cả người tỏa ra hơi lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Là Tống Tuân Thanh.