• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu chứng dị ứng của Nghiêm Khả Khả tới rất mãnh liệt, nhưng cũng đi nhanh chóng, chưa tới hai ngày sau cô đã khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp như hoa của mình.



Nhưng cô không nóng lòng đi ra ngoài rêu rao bản thân, mà quyết định ở nhà tập trung nghiêm cứu diễn xuất.



Cô thật sự rất muốn diễn xuất, hơn nữa còn phải diễn.



Trong những ngày cô “bế quan”.



Đọc FULL bộ truyện.



Luật sư bên văn phòng Lạc Dương đã giúp cô xử lý xong chuyện chấm dứt hợp đồng với Diệu Tinh, đồng thời còn lập một studio cá nhân thuộc về Nghiêm Khả Khả.



Nghiêm Thảo cũng vì một loạt hành động trước đó và sự lộ diện gần đây mà nổi tiếng hơn nhiều.



Thậm chí có người còn dự đoán, cô ta sẽ là nữ ngôi sao hạng A mới trong làng giải trí.



“Có Cố Thần nâng đỡ như thế, cô ta không thành ngôi sao hạng A mới lạ đó.”



Nghiêm Khả Khả cười chế giễu, rồi tiện tay xé rách tạp chí đưa tin về Nghiêm Thảo.



Trong lúc Nghiêm Khả Khả mắng chửi, thì tháng bảy tới như đã hẹn.



Thời gian casting là hai giờ chiều, với yêu cầu là không trang điểm và tới một mình. Truyện Trinh Thám



Mặc dù Nghiêm Khả Khả rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng mới sáng sớm cô đã kéo Đường Thu Dạ tới trung tâm thương mại “đầu tư” cho bản thân.



Lúc tính tiền, Nghiêm Khả Khả cảm thấy tay mình đang run rẩy.



“Chẳng phải chỉ là một chiếc váy rách thôi ư? Vậy mà lên tới chín con số, nói thật, dù bán tđi cũng không đắt bằng chiếc váy này.”



Trên đường về, Nghiêm Khả Khả không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.



Nếu không phải đạo diễn nhận ra cô, chắc chắn cô sẽ không chết vì sĩ diện, mà mua chiếc váy này!



Từ nhỏ Đường Thu Dạ đã ăn ngon mặc đẹp, nên chưa từng hiểu khái niệm “keo kiệt” của Nghiêm Khả Khả.



Nhưng sau một thời dài tiếp xúc, cô cũng đã quen Nghiêm Khả Khả thế này rồi, nên chẳng bình luận gì, mà chỉ gắt gỏng nhắc nhở: “Nghiêm Khả Khả, nếu còn lẩm bẩm nữa, thì sẽ đến muộn buổi casting đấy!”



Đường Thu Dạ chỉ vào đồng hồ của mình rồi bổ sung thêm câu nữa: “Vậy thì chín con số đó cũng sẽ mất trắng.”



Chỉ một câu nói nắm được thóp Nghiêm Khả Khả, cô miễn cưỡng nuốt lại những lời càn quấy mà mình định nói, rồi dè dặt hỏi: “Vậy tôi có thể tìm studio của chúng ta để trả lại tiền taxi cho tôi không?”



Nghiêm Khả Khả không biết lái xe, cô chính là kiểu người học ba lần rồi vẫn không biết lái.



Mà đoàn phim lại không cho cô dẫn người khác theo, nên cô đành phải chi tiền đi taxi.



Trước khi Đường Thu Dạ nổi giận, cuối cùng Nghiêm Khả Khả cũng không dám khiêu khích tính nhẫn nại của “Khủng long bạo chúa” nữa, mà nhanh chóng lên taxi, đóng cửa xe với tốc độ nhanh nhất, rồi ngồi nghiêm chỉnh.



Nói thật, cô cảm thấy Đường Thu Dạ rất khó lấy chồng.



Nghiêm Khả Khả vừa thầm mắng, vừa lấy điện thoại ra tìm địa chỉ cho tài xế.



Nhưng cô chưa kịp tìm ra địa chỉ chính xác trong nhật ký trò chuyện, thì chuông điện thoại đã vang lên.



Là một dãy số lạ.



“Xin hỏi cô có phải là Nghiêm Khả Khả – người nhà của Cố Thần không?” Đầu bên kia vang lên một câu chất vấn máy móc, không hiểu sao cô lại có dự cảm xấu.



Nếu đối phương đã biết thông tin và số điện thoại của cô, thì Nghiêm Khả Khả cũng chẳng phủ nhận, mà thành thật đáp: “Là tôi đây, Cố Thần là chồng tôi.”



“Là thế này, Cố Thần bị tai nạn xe, nên cần cô tới đây ký vào giấy phẫu thuật, nên chúng tôi mong cô tới đây ngay lập tức...”



Nghiêm Khả Khả cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.



Cô mở miệng, định hỏi tình hình cụ thể, nhưng miệng mấp máy nửa ngày vẫn không thể nói thành tiếng.



“Chào cô, cô Nghiêm, cô vẫn ở đó chứ?” Nhân viên công tác đợi mãi không thấy cô đáp lại nên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.



Xem như người này ăn may cứu vớt Nghiêm Khả Khả ra khỏi nỗi sợ.



“Tôi... tôi biết rồi, tôi sẽ tới đó ngay.” Nghiêm Khả Khả hoàn hồn, đầu óc cũng nhanh chóng quay về.



Cô liếc nhìn Đường Thu Dạ đang đứng bên ngoài với vẻ mặt đầy mong chờ, rồi quay đầu nói với tài xế: “Bác tài, tới bệnh viện Nhân Dân Số Một.”



...



Nghiêm Khả Khả chạy tới phòng phẫu thuật với tốc độ nhanh nhất, rồi luôn đứng trước cửa canh chừng, thần kinh căng cứng như muốn đứt ra bất cứ lúc nào.



Không biết bắt đầu từ khi nào, mà tiềm thức cô rất chán ghét bệnh viện, mùi thuốc khử trùng tràn ngập chóp mũi như khiến cô nghẹt thở.



Chỉ trong chốc lát, mà cô đã chạy tới bên thùng rác bốn lần, nôn ba lần.



Đến lần cuối cùng, dạ dày cô đã không còn thứ gì cả, chỉ có thể nôn ra nước mật, miệng đắng chát.



Đến khi Nghiêm Khả Khả cảm thấy có lẽ mình sẽ là người đầu tiên nôn đến chết, thì cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.



“Này, cô không sao chứ?”



Y tá đi ra ngoài, lo lắng nhìn Nghiêm Khả Khả đang nằm nhoài bên thùng rác, cảm thấy sắc mặt cô ấy còn khó coi hơn Cố Thần vừa mới làm phẫu thuật.



Nghiêm Khả Khả lắc đầu, định lên tiếng thì lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người y tá, nên quay đầu nôn lần nữa.



“Hay là tôi dẫn cô tới tìm bác sĩ trước nhé?” Y tá cũng là người nhiệt tình, thấy Nghiêm Khả Khả khó chịu thì lại tiến tới hỏi.



“Cảm ơn cô, không cần đâu, tôi không sao.” Nghiêm Khả Khả vội xua tay, cố gắng nín thở, để mình đứng dậy.



Cô liếc nhìn căn phòng trống trơn sau lưng y tá, rồi sốt sắng hỏi: “Cố Thần đâu?”



“Bệnh nhân đã được chuyển tới phòng bệnh đặc biệt rồi, giờ tôi sẽ dẫn cô qua đó, đợi bác sĩ thay đồ xong cũng sẽ tới đó luôn.”



Nghiêm Khả Khả máy móc đi theo y tá, mỗi bước đi như muốn ngã xuống, thật sự quá suy sụp.



Y tá dẫn Nghiêm Khả Khả tới trước phòng bệnh, rồi lại đề nghị lần nữa: “Cô thật sự không sao chứ? Tôi khuyên cô nên đi kiểm tra sức khỏe đi.”



Nghiêm Khả Khả cụp mắt, mặc dù cô kháng cự bệnh viện, nhưng không đến nỗi phản ứng mạnh như thế với thuốc sát trùng, sao lần này cô bỗng bị như vậy?



Trong phòng bệnh, Cố Thần vừa làm phẫu thuật xong, nhưng vẫn chưa tan hết thuốc mê.



Anh nằm lặng lẽ trên giường bệnh màu trắng, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, sắc mặt trắng bệch nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.



Lần trước hai người gặp mặt là ở buổi tiệc Liên Hồng Đăng tổ chức vào tháng trước, sau đó ngay cả lúc chấm dứt hợp đồng, anh cũng không xuất hiện.



Thật ra cô rất nhớ anh, Nghiêm Khả Khả vừa nghĩ, vừa quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Cố Thần.



Người ta thường nói con gái sẽ rất nhiều khi dậy thì, Cố Thần không phải con gái, nhưng còn thay đổi đáng sợ hơn con gái.



Chỉ nhìn vào vóc dáng vai rộng eo hẹp này, ai có thể ngờ rằng anh chính là bé mập mà mọi người ghét bỏ ngày trước?



Dù Nghiêm Khả Khả biết hồi trước anh xấu thế nào, nhưng giờ vẫn bị khuôn mặt điển trai này mê hoặc.



Nhưng nghĩ tới giờ anh cực kỳ chán ghét mình, còn ra sức lấy lòng Nghiêm Thảo, thì không khỏi bĩu môi.



“Bé mập ơi bé mập, anh nói thử xem anh còn trẻ thế này, sao mắt lại bị mù vậy?” Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu mắng, vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý đùa giỡn.



Thật ra đã lâu rồi cô không còn nhớ tới khoảng thời gian lúc trước, giờ ký ức bỗng ùa về, làm cô cảm thấy vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.



Rồi nước mắt cô bất giác rơi lã chã, có lau thế nào cũng không hết.



Cô cảm thấy mình rất tủi thân.



Hình như Cố Thần đang mê man trên giường bệnh cũng cảm nhận được điều gì đó, nên khẽ nhíu mày, gương mặt bất an.



Nhưng Nghiêm Khả Khả không hề nhận ra sự thay đổi của Cố Thần, thậm chí cô còn chẳng có thời gian để tiếp tục khóc.



Bởi vì cô bất chấp tất cả lựa chọn Cố Thần nên cuối cùng “báo ứng” cũng tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK