Giờ cô mới nhận ra không ngờ Cố Thần cũng tới đây, vừa khéo cũng mang đồ ăn vặt tới.
Không giống như cô, Nghiêm Thảo dứt khoát mở hộp ra, yên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon.
Đọc truyện tại đây.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, mà Nghiêm Thảo khoa tay múa chân xoay một vòng trước mặt Cố Thần, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Từ khi về nước, đây là lần đầu tiên Nghiêm Khả Khả xuất hiện ảo giác như đang mơ khi nhìn thấy Cố Thần.
Có lẽ anh cũng nhận ra tầm mắt của cô, nên nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã thu hồi tầm mắt.
“Khả Khả, cô nói thử xem bọn họ thật sự là bạn bình thường à?” Phó Tăng Kiên đứng phía sau nở nụ cười ẩn ý.
“Chuyện tôi còn chưa lo xong, thì lấy đâu ra tâm trạng để lo chuyện người khác.” Nghiêm Khả Khả quay đầu, như đang hờn dỗi cắn một miếng đồ ăn trong tay Phó Tăng Kiên.
Có lẽ bị khúc nhạc dạo ngắn này ảnh hưởng, nên trạng thái Nghiêm Khả Khả càng tồi tệ hơn.
Đạo diễn tức giận quát, cắt mấy cảnh liên tiếp.
“Nghiêm Khả Khả, cô còn đóng phim làm cái gì, hạng người như cô tới đây để kéo thấp ngưỡng cửa hành nghề xuống à?” Liên Hồng Đăng chỉ đích danh cô mắng nhiếc.
Nghiêm Khả Khả đỏ mặt đáp: “Tôi... xin lỗi, mong ông cho tôi một cơ hội cuối cùng, tôi tìm được cảm giác rồi.”
Ngoài việc xin lỗi, cô thật sự không nghĩ ra lời nào khác để ứng phó.
“Bên ánh sáng còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm được thì làm còn không thì cút!” Liên Hồng Đăng hừ lạnh, chửi gà mắng chó.
Tính khí Liên Hồng Đăng nóng nảy, lại mắng chửi thậm tệ, nhưng địa vị ông ta vẫn bày ra đó.
Mấy người khác bị liên lụy không dám phản bác, nhưng lại thầm chuyển nỗi oán hận lên kẻ đầu sỏ Nghiêm Khả Khả.
Dù không ai nói ra nỗi oán hận này, nhưng Nghiêm Khả Khả có thể cảm nhận rất rõ.
Cô có thể hiểu được, nhưng áp lực cũng tăng lên gấp bội.
Lời thoại sắp tới của cô là gì?
Đầu óc Nghiêm Khả Khả trống rỗng, miệng không ngừng run rẩy, thậm chí thái dương còn toát mồ hôi căng thẳng.
“Dừng lại!” Đúng lúc này, bỗng có người lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Nghiêm Khả Khả ngạc nhiên quay đầu tìm người “cứu vớt” cô.
Nhưng Cố Thần chẳng thèm liếc nhìn cô, mà nói thẳng với Liên Hồng Đăng: “Hôm nay quay cảnh người khác trước đi, tôi có việc muốn tìm Nghiêm Thảo.”
Mấy người không có bản lĩnh thật sự, nhưng hậu đài thì người sau càng vững chắc hơn người trước.
Rõ ràng tâm trạng Liên Hồng Đăng lại hạ xuống hai độ.
Nhưng nể mặt Cố Thần, nên ông không vạch trần tại trận.
Ông không tình nguyện tuyên bố bỏ qua cảnh này, quay mấy cảnh khác trước.
Lúc này Nghiêm Khả Khả đang run lẩy bẩy mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nhìn Cố Thần.
Nghiêm Thảo chạy tới bên Cố Thần, nghi ngờ hỏi: “Thần, anh có chuyện gì phải nói ngay lúc này vậy?”
“Không có gì, gần đây công ty hơi bận, chắc anh không thể tới đây được, nên muốn dẫn em đi ăn trước.” Cố Thần dịu dàng giải thích.
Chỉ có mình anh mới biết, rốt cuộc tâm trạng mình đã chấn động thế nào.
Dù là mới đầu, anh tức giận khi thấy Nghiêm Khả Khả và Phó Tăng Kiên quấn quýt bên nhau.
Đến khi thấy Nghiêm Khả Khả quay phim bị gây khó dễ, hoảng loạn tại chỗ, anh lại nổi lòng thương cảm...
Anh luôn bất giác đi theo Nghiêm Khả Khả.
Hình như Nghiêm Thảo không nhận ra sự khác thường của Cố Thần, nên ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vậy để em đi tháo đồ trang sức đã, anh đợi em một lát.”
Đợi Nghiêm Thảo rời đi rồi, Nghiêm Khả Khả mới hít sâu một hơi, đi tới chỗ Cố Thần.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ nhanh chóng tìm được trạng thái.” Nghiêm Khả Khả nở nụ cười cứng nhắc.
Cô mặc kệ Cố Thần cắt ngang việc quay phim vì lý do gì, nhưng dù gì anh cũng cứu cô ra từ “đường cùng”.
Lúc này Cố Thần mới nhìn thẳng vào cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi lạnh mặt đáp:
“Thay vì dành tâm trí vào những nơi vô bổ, không bằng cô dành chút thời gian cho công việc của mình, người mà ngay cả công việc chức trách của mình cũng làm không tốt, thì không có tư cách để nói chuyện yêu quý.”
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng nghỉ của Nghiêm Thảo, để lại mình Nghiêm Khả Khả đứng dưới nắng hoa đầu chóng mặt.
Cố Thần là thiên tài, đâu hiểu được người dựa cố gắng để bước về phía trước như cô?
Huống hồ, khuôn mặt đẹp này của cô có thể giúp cô thuận tiện về mặt nào đó, nhưng đồng thời cũng khiến cô chịu không ít khổ sở.
Không biết cô đứng đó suy nghĩ bao nhiêu lâu, đến khi phía sau có người gọi cô, mới kéo cô về hiện thực.
Nghiêm Khả Khả xoay người, không ngờ người tìm cô là đạo diễn Liên Hồng Đăng.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liên Hồng Đăng, trong lòng cô thoáng có dự cảm không lành.
Cô càng sợ, thì lòng tự tôn của cô càng không cho phép cô rụt rè.
Liên Hồng Đăng ngẩng đầu ra hiệu cô đi lên một bước, giả vờ tùy ý hỏi: “Tăng Kiên đi rồi à?”
“Lúc nãy nghỉ giải lao, anh ta đã rời đi rồi.” Nghiêm Khả Khả Thần thật trả lời, không hiểu tại sao Liên Hồng Đăng lại tìm cô để hỏi chuyện Phó Tăng Kiên.
Cô còn chưa kịp hỏi, Liên Hồng Đăng đã nói thẳng ra mục đích của mình: “Mặc dù cô là người của Tăng Kiên, nhưng có những lời tôi vẫn phải nói rõ với cô.”
Nói xong, Liên Hồng Đăng đứng lại, nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Khả nói: “Cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem, quả thật diễn xuất của cô đáng được khen ngợi.”
Tất nhiên Nghiêm Khả Khả biết biểu hiện của mình tệ đến đâu, nên giờ cô không dám tùy ý tiếp nhận lời khen của đạo diễn, chỉ lặng lẽ đợi vế sau của ông.
Quả nhiên sau đó Liên Hồng Đăng đã nói ra vế sau trong sách lược “khen trước chê sau” của mình.
“Nhưng cô không diễn ra được cảm giác nên có của nhân vật, nên cô có diễn xuất tốt đến đâu cũng chẳng có ích gì.”
Lúc này Nghiêm Khả Khả mới dám tiếp lời, ra sức bảo đảm: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng tìm lại trạng thái, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tiến độ của mọi người.”
“Thời gian của mọi người đều rất quý giá, không ai đứng tại chỗ đợi cô đuổi theo cả.” Liên Hồng Đăng nghiêm túc giảng đạo.
Ông cúi đầu xem giờ, rồi nói một câu chắc nịch: “Ngày mai tiếp tục quay cảnh này, nếu cô còn không làm được thì rời khỏi đây đi.”
Ông không hề cho Nghiêm Khả Khả thời gian để phản ứng lại, mà quay đầu hét về phía xa xa: “Mọi người chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu ngay, đừng lãng phí thời gian.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông.” Nghiêm Khả Khả khẽ cười, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.
Thích điều gì đó nhưng để làm tốt chuyện mình thích thì thật sự rất khó.
Trong lòng cô đau khổ nghĩ.
Cô quay về xe của mình, thấy trợ lý nhỏ Lạc Dương của mình đang nằm ngủ say sưa ở ghế trước.
“Này người anh em, dậy đi, tan làm rồi!” Cô tức giận đánh vào vai Lạc Dương mấy cái.
Chẳng mấy chốc, Lạc Dương đã đau đến nhe răng trợn mắt tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
“Cậu xem trợ lý người ta kìa, không bưng trà rót nước, thì cũng dè dặt hầu hạ.”
“Còn cậu nhìn lại mình đi, có phải đợi tôi bưng trà rót nước cho cậu không? Cậu có tin tôi sa thải, không phát lương cho cậu ngay không?”
Nghiêm Khả Khả càng nói càng tức, như thể cô thật sự tức giận, nhưng lại không biết đang tức ai.
“Chị sa thải em cũng được, em đã sớm muốn thoát khỏi móng vuốt của khủng long bạo chúa rồi, quay về tiếp tục làm sơn đại vương của em.” Lạc Dương bĩu môi, vẻ mặt đầy uể oải.
Gần đây anh thật sự rất vất vả, ban ngày phải đi theo Nghiêm Khả Khả, buổi tối còn phải giải quyết công việc trong văn phòng, chưa tới hai ngày đã gầy đi một vòng rồi.
Nghiêm Khả Khả chợt nhớ tới thỏa thuận giữa mình và Cố Thần, nếu cô không làm ngôi sao, thì cô còn có thể làm gì?
Hơn nữa giờ xem ra, hình như công việc “ngôi sao” của cô cũng không thành công cho lắm.
Vừa nghĩ tới tương lai “mù tịt” của mình, Nghiêm Khả Khả không khỏi thở dài.
Lạc Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết Nghiêm Khả Khả sẽ không sống yên ổn trong mấy ngày quay phim.
Anh im lặng một lúc, rồi giả vờ lơ đãng nói: “Đúng rồi, tối qua em đã tìm được địa chỉ của mẹ chị.”