Bất kể là mùi hương trên người Trần Phương hay là lời Trần Phương nói đều khiến Nghiêm Khả Khả thấy buồn nôn.
Trần Phương cũng đi theo ra ngoài, dựa lên khung cửa như người không có xương sống, chế giễu nói: "Mới thế đã chịu không nổi rồi? Còn nói gì đến lòng hiếu thảo nữa?"
Không hổ là mẹ ruột Nghiêm Khả Khả, Trần Phương và Nghiêm Khả Khả giống nhau đến bảy tám phần.
Tuy bây giờ đang mặc bộ quần áo cũ kĩ rách nát, trên người còn có mùi hôi thối, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật Trần Phương là một người phụ nữ rất đẹp.
Nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, trải qua sự mài mòn của năm tháng khiến bà ta càng quyến rũ hơn.
Nhưng Nghiêm Khả Khả lại chỉ cảm thấy đáng sợ.
Giống hệt với Trần Phương đưa cô đến nhà họ Nghiêm năm đó, lạnh lùng vô tình, không có một chút nhân tính.
Nghiêm Khả Khả đứng thẳng dậy, nhìn thẳng Trần Phương hỏi: "Mẹ có biết sáu trăm tỉ là con số như thế nào không?"
"Cô không phải mợ chủ của nhà họ Cố sao? Làm nũng với Cố Thần không phải là sẽ có tiền à?"
Trần Phương nhẹ nhàng nói, sắc mặt ung dung như chỉ đang nói về sau nghìn đồng thôi vậy.
Trên thực tế, cho dù chỉ là sáu nghìn, Cố Thần cũng chưa chắc sẽ cho bà ta.
Nghiêm Khả Khả không muốn nói về chuyện giữa cô và Cố Thần cho người khác, bèn chuyển chủ đề, hỏi: "Số tiền bà bán nội tạng trước đó đâu?"
Trần Phương vẫn luôn ở căn phòng dưới tầng hầm, cũng chỉ mới chuyển đến ở chung cư vài tháng trước, đến chỗ để tiêu tiền bà ta cũng chẳng có.
Sao cứ phải bán nội tạng, còn phải vay sáu trăm tỉ?
"Những việc này cô không cần biết." Trần Phương không nghĩ ngợi đã ngay lập tức đáp lời Nghiêm Khả Khả.
Rồi giở trò vô lại, nói: "Tóm lại tôi cứ ở đây đợi, một tháng sau, nếu không phải cô cầm tiền đến cứu tôi thì sẽ là đám người kia cầm dao đến giết tôi.”
Nghiêm Khả Khả biết, Trần Phương đang đọ xem ai rắn lòng hơn, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô vẫn còn quá non.
Bị Trần Phương ép lui từng bước, không chút sức chống trả.
Trở về phòng làm việc, Lạc Dương đã ở sẵn trong phòng làm việc đợi cô, sau khi nhìn thấy cô, lập tức kích động mà đứng dậy.
"Sao rồi, tìm thấy người chưa?”
Nghiêm Khả Khả gật đầu, rồi tự rót cho mình hai cốc nước, áp chế lại mùi khói vẫn còn vương vấn trong mũi.
"Tìm thấy rồi thì tốt." Trái tim thấp thỏm của Lạc Dương cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Sau đó ánh mắt anh ta chuyển động, hỏi: "Chị Khả Khả, người tìm thấy rồi, mọi chuyện cũng kết thúc rồi, có phải nên trở về văn phòng thám tử của chúng tôi để thanh toán không?”
Không ngờ Nghiêm Khả Khả lại đặt cốc nước xuống, nhìn anh ta nói rõ từng câu từng chữ: "Vẫn chưa xong."
Cô không biết rốt cuộc Trần Phương muốn làm gì, cũng không biết làm thế nào để cho Trần Phương tiền cứu mạng.
Rất có thể Trần Phương đang đối phó nhà họ Nghiêm, bây giờ chắc chắn Nghiêm Khả Khả không thể đi mượn tiền Nghiêm Kiến Quốc được.
Còn Cố Thần...
Chưa nói đến chuyện Cố Thần có cho mượn hay không, chỉ nói đến quan hệ giữa cô và Cố Thần lúc này, cô không muốn nợ Cố Thần một đồng một cắc nào.
Cô tính toán lại tài sản riêng của mình, số tiền cô kiếm được bao nhiêu năm qua cộng với tiền cổ phần của nhà họ Nghiêm cũng không bằng một nửa số tiền Trần Phương muốn.
Nợ tiền rồi trả tiền, thôi thì cứ để người ta bắt mẹ cô đi cho xong.
Nghiêm Khả Khả cam chịu nghĩ.
Chỉ là chưa được bao lâu, cô lại cầm điện thoại tiếp tục tìm kiếm.
" ‘Ba ba” à, em muốn mượn anh ít tiền." Cô nhắn messenger cho Phó Tăng Phúc.
Có thể bên kia đang dùng điện thoại, rất nhanh đã trả lời lại: “Bao nhiêu? Chuyển khoản hay tiền mặt?”
“Ba trăm tỉ.”
Lúc Nghiêm Khả Khả gõ chữ, tay cô cũng đang run rẩy, huống chi là Phó Tăng Phúc hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lí.
Chắc khoảng tầm năm, sáu giây sau, Phó Tử Mình gọi điện thoại đến.
“Nghiêm Khả Khả, làm người đi, tôi có tiền thật đấy, nhưng không phải máy in tiền.” Phó Tăng Phúc trợn mắt, lớn tiếng nói.
Nghiêm Khả Khả biết mình đuối lí, cũng không phản bác, chỉ nịnh nọt cười: “Không đến mức đó, không đến mức đó, nào có ai lại nói bản thân như vậy chứ.”
“… Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?” Phó Tăng Phúc cạn lời.
Tuy anh cũng hiểu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Nghiêm Khả Khả cũng sẽ không mở lời mượn anh.
Nhưng một số tiền lớn như vậy, cũng phải có một lời giải thích chứ.
Nghiêm Khả Khả sờ mũi, nghĩ một lúc, cũng không che giấu: “Gần đây tôi gặp lại người mẹ mất tích nhiều năm, muốn mượn chút tiền…”
Nói được một nửa, cô lại ngừng lại.
“Bù đắp cho bà ấy?”
Phó Tăng Phúc đoán, rất nhanh lại không tán đồng, nói: “Cũng không đến mức cần ba trăm tỉ chứ, sau này cậu cố gắng chăm sóc cho bà ấy không phải ổn rồi sao?”
“Đoạn tuyệt quan hệ với bà ta.” Nghiêm Khả Khả nói nốt lời cô chưa nói xong.
Lần này Phó Tăng Phúc cũng im lặng, con người Nghiêm Khả Khả luôn khác người, khiến anh không thể hiểu nổi.
Anh mím môi: “Được rồi, giờ tôi sẽ đi gom tiền, còn gì nữa thì để gặp mặt rồi nói.”
Cúp máy, Nghiêm Khả Khả mới nhận ra bàn tay cầm điện thoại của cô vô cùng run, vừa bất cẩn đã làm rơi điện thoại xuống đất.
Cô sờ lên trán, có một lớp mồ hôi mỏng.
Trong lòng không có một chút an tâm khi đã giải quyết xong chuyện, mà lại cảm thấy vô cùng hối hận…
Nếu như Phó Tăng Phúc từ chối cô, hoặc là đúng lúc không có tiền, cô còn có thể làm sao?
“Khả Khả.” Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Một cơn gió lùa tới, Nghiêm Khả Khả không khỏi rùng mình.
Đường Thu Dạ quan sát Nghiêm Khả Khả: “Em không khỏe ở đâu sao?”
“Không có.” Nghiêm Khả Khả phủ nhận thẳng thừng, cô mỉm cười: “Thu Dạ, tìm em có việc gì sao?”
Đường Thu Dạ còn muốn hỏi tiếp, nhưng sau khi nhìn vào tầm mắt của Nghiêm Khả Khả, lại không thể nói ra được gì.
Cô chỉ cầm tập văn kiện trong tay, cùng Nghiêm Khả Khả thảo luận về công việc.
…
Địa điểm mà Phó Tăng Phúc hẹn là một quán café nhỏ, có phòng bao riêng, rất thích hợp để bàn chuyện.
Vừa hay gần đây cô cũng ngủ không yên giấc, bây giờ có thể uống vài ly để nâng cao tinh thần.
Rốt cuộc thì Nghiêm Khả Khả vẫn căng thẳng, cô đợi trong phòng bao từ sớm, chỉ là không ngờ Phó Tăng Phúc lại gọi điện đến.
“Chuyện đó… Khả Khả, chúng ta bị lộ rồi…” Phó Tăng Phúc ấp úng nói.
Nghiêm Khả Khả nhất thời chưa kịp hiểu ra, nhanh chóng nghĩ lại một lượt quan hệ giữa cô và Phó Tăng Kiên, cô cho rằng vẫn chưa dùng đến từ “bị lộ” này.
Không đợi cô hỏi, Phó Tăng Phúc lại nói: “Hôm qua tôi đi vay tiền anh tôi, sau đó không biết sao hôm nay anh ấy lại điều tra ra được là cậu.”
Phó Tăng Kiên?
Cũng có thể hiểu được, dù sao đó không phải một con số nhỏ, cho dù Phó Tăng Kiên có yêu thương Phó Tăng Phúc đi chăng nữa, cũng nên điều tra rõ xem Phó Tăng Phúc đang làm gì.
Dù sao Phó Tăng Phúc chính là một kẻ ngốc, rất dễ bị lừa.
Nghiêm Khả Khả liếm môi, khẽ thở dài, an ủi ngược lại Phó Tăng Phúc: “Không sao, nếu quả thực không được thì thôi, tôi nghĩ thêm cách khác vậy, cũng không phải số tiền lớn.”
“Không phải, tiền không phải vấn đề.” Phó Tăng Phúc chảy mồ hôi, nhất thời cũng không biết nên trách Nghiêm Khả Khả quá mạnh mẽ hay là trách anh trai anh là người ngoài lạnh trong nóng nữa.
Anh nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Hình như anh tôi đi tìm cậu rồi.”
Phó Tăng Phúc vừa dứt lời, cửa phòng bao đã bị mở ra từ bên ngoài.