• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu, Nghiêm Khả Khả vì Cố Thần mới tiến vào làng giải trí.



Sau đó, cô cũng vì Cố Thần mới cắn răng kiên trì, không chịu nhượng bộ.



Nhưng lúc này, lần đầu tiên Nghiêm Khả Khả cảm thấy khác lạ.



Cô quay đầu, nhìn Cố Thần lần nữa, như tấm kính đã vỡ nát, chẳng còn cảm thấy xa khỏi tầm với như trước nữa.



Đọc truyện tại đây.



“Cố Thần.”



Cô khẽ gọi anh, mũi nhất thời chua xót, trong lòng bùi ngùi xúc động.



Nghiêm Khả Khả hơi ngửa đầu, không muốn người khác thấy mình yếu đuối, nhất là trước mặt Cố Thần.



Lúc cô ngẩng đầu lên, mới nhận ra có một giá đỡ chưa được gỡ xuống.



Máy quay buộc ngay chính giữa giá đỡ, đúng lúc nằm ngay trên đầu Cố Thần.



Nói thì chậm, nhưng lúc đó lại diễn biến rất nhanh.



Nghiêm Khả Khả thấy máy quay phim đang rơi thẳng xuống đầu Cố Thần.



“Cẩn thận!”



Nghiêm Khả Khả kéo tay Cố Thần, tay còn lại đỡ máy quay đang rơi xuống, thay đổi hướng rơi của nó.



Cố Thần không hề đề phòng bị cô kéo như thế, thì nhất thời không khống chế được sức mạnh, đè thẳng Nghiêm Khả Khả xuống sàn.



Cũng may Cố Thần phản ứng nhanh, dùng cánh tay đỡ sau lưng Nghiêm Khả Khả, mới không làm cô bị thương.



Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Nghiêm Khả Khả vẫn còn ánh nước lấp lánh.



Lúc nãy anh không hề nhìn lầm, Nghiêm Khả Khả thật sự sắp phát khóc.



Cố Thần hơi luống cuống, hoảng loạn hỏi: “Cô không sao chứ?”



Nghiêm Khả Khả nằm dưới sàn không ngừng sợ hãi, nhìn đôi mắt đẹp của Cố Thần đến thất thần.



Nhưng một tiếng hét bén nhọn đã nhanh chóng cắt đứt sự mờ ám giữa hai người.



“Không hay rồi! Nghiêm Thảo ngất xỉu rồi!”



Chỉ một câu nói đã khiến hai người giật mình, cùng quay đầu nhìn qua đó, chỉ thấy Nghiêm Thảo đang nằm bất tỉnh dưới sàn, bên cạnh là máy quay phim có dính vết máu đỏ tươi.



Cố Thần vội rút tay về, đứng dậy bế Nghiêm Thảo đã ngất xỉu lên.



“Tôi thấy Nghiêm Khả Khả ném máy quay vào đầu Nghiêm Thảo.” Có người bất giác lên tiếng.



Cố Thần quay đầu nhìn Nghiêm Khả Khả vẫn đang nằm dưới sàn, không nói gì cả, mà rời khỏi nơi này ngay.



Mấy fan Nghiêm Thảo cũng lo lắng chạy ra ngoài, ngay cả phó đạo diễn luôn giữ im lặng cũng giả vờ như không nhìn thấy gì.



Ông ta chạy tới trước mặt Nghiêm Thảo nói: “Tôi... tôi đi xem Nghiêm Thảo...”



Nghiêm Khả Khả chưa kịp đáp lại, ông ta đã chạy mất dạng rồi.



Nghiêm Khả Khả nhìn cánh cửa trống trơn, một lúc sau vẫn chưa thể hoàn hồn.



Rốt cuộc ánh mắt trước khi rời đi của Cố Thần là muốn nói gì?



“Khả Khả, chị không sao chứ?” Cô gái đứng gần Nghiêm Khả Khả nhất đi tới đỡ cô dậy.



Mấy người khác cũng cùng đi tới, vây quanh Nghiêm Khả Khả, không ngừng hỏi han cô.



Nghiêm Khả Khả vô thức đặt tay trước bụng, che đi phần bụng hơi nhô lên của mình nói: “Cánh tay chị chỉ hơi đau thôi, chứ không có gì to tát.”



Cô được mấy cô gái đỡ dậy khỏi sàn nhà.



Như chợt nhớ ra điều gì đó, Nghiêm Khả Khả giả vờ ung dung nói: “Chuyện hôm nay các em đừng lan truyền lung tung ra bên ngoài, Nghiêm Thảo chưa đủ tư cách làm đối thủ của chị, nên các em đừng giúp cô ta thêm nổi.”



“Nhưng mà...” Cô gái có tính khí hơi nóng nảy định phản bác.



Nghiêm Khả Khả không hề cho cô ta cơ hội nói tiếp, mà tiếp tục ung dung nói: “Còn nữa, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn các em, chị nghĩ sau này chị cũng sẽ thích cơm hộp khẩu vị này.”



Nghiêm Khả Khả nhìn đồ ăn mình rơi vãi khắp sàn, cảm thấy hơi tiếc nuối.



Cô gái bị ngắt lời đó vẫn chưa hết hy vọng nói tiếp: “Nhưng fan Nghiêm Thảo sẽ không chịu để yên.”



Fan Nghiêm Thảo? E là chính Nghiêm Thảo cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đẩy cô vào chỗ chết này.



Mặc dù Nghiêm Khả Khả đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng cô không ngờ chuyện này lại bùng phát nhanh đến thế.



Cô vừa dẫn Lạc Dương thu dọn đồ đạc ra khỏi đoàn phim, thì Đường Thu Dạ gọi tới.



Đầu tiên fan tung đầu đuôi mọi chuyện “Nghiêm Khả Khả làm Nghiêm Thảo ngất xỉu” lên trên mạng, rồi có người phóng to mọi việc lên như đã lên kế hoạch từ trước.



Mặc dù Đường Thu Dạ đã chi tiền tìm phóng viên khống chế dư luận sang hướng khác, nhưng fan Nghiêm Thảo và anti-fan Nghiêm Khả Khả vẫn phóng đại lên.



Bọn họ miêu tả rất nhuần nhuyễn chuyện Nghiêm Khả Khả “hớt tay trên”, “ỷ thế hiếp người”, “dẫn dắt fan làm việc xấu” và “cố ý ném vào người Nghiêm Thảo”.



Nếu không phải Nghiêm Khả Khả biết rõ chân tướng, nói không chừng cô sẽ tin “Nghiêm Khả Khả” đó là người xấu tán tận lương tâm.



“Nghiêm Khả Khả, chị vừa được phòng truyền thông khen rằng cậu yên phận, thế mà đến ngày cuối cùng em lại gây chuyện cho chị, có phải em thấy chị sống quá lâu, nên giúp chị sớm kết thúc cuộc sống áp lực này đúng không?”



Vừa về tới công ty, hai người chưa kịp thở hổn hển, đã bị tiếng rống của Đường Thu Dạ ập vào mặt.



Cả người Nghiêm Khả Khả mềm nhũn, ngồi xuống ghế xích đu của mình ngay, lười biếng đáp: “Em đâu muốn đập cô ta, lúc đó chỉ muốn cứu Cố Thần, nên mới bất cẩn sẩy tay thôi.”



“Vậy còn chuyện hớt tay trên, cướp phòng người ta thì sao?” Đường Thu Dạ truy hỏi.



Đường Thu Dạ chợt nhớ ra điều gì đó, không đợi Nghiêm Khả Khả trả lời, đã quay đầu hét về phía Lạc Dương đang xem náo nhiệt: “Ai cho cậu tổ chức buổi gặp mặt fan hả? Còn để Nghiêm Khả Khả ăn cơm cùng fan nữa, đầu óc cậu có vấn đề à?”



“Lúc đó em cũng đói bụng, nên chỉ muốn đi ăn một tý.” Lạc Dương yếu ớt giải thích.



Thấy ánh mắt giết người của Đường Thu Dạ ngày càng rõ ràng, anh vội giơ tay đầu hàng: “Chị đừng dọa em, nếu chọc em tức, em sẽ quay về tiếp tục làm công việc thám tử của mình ngay, mặc kệ chị thế nào!”



Anh vừa dứt lời, Đường Thu Dạ liền tức đến bật cười, thở phì phò nói: “Được, đường lui rất tốt đấy, cậu đi đi, để tôi xem sau này cậu có thể tiếp tục sống yên ổn với công việc thám tử đó không!”



Tất nhiên Lạc Dương hiểu ý Đường Thu Dạ, nếu không phải hết cách, thì trước đây anh sẽ không đồng ý làm trợ lý Nghiêm Khả Khả.



Nhưng anh chưa kịp nhận sai, thì Nghiêm Khả Khả đang nằm đung đưa trên xích đu đã lên tiếng trước.



“Dạ à, chị nói thử xem nếu em không làm nghề này, thì còn có thể làm gì?” Cô hỏi rất đột ngột, nhưng hiếm khi lại nghiêm túc như thế.



Nếu đường lui của Lạc Dương là thám tử, vậy còn cô?



Đây đã là lần thứ hai cô nghĩ đến hợp đồng mà mình đã ký với Cố Thần.



Con người là thế, một khi đã liên tưởng tới chuyện gì rồi, thì họ sẽ không bao giờ nhớ mãi không quên, đến khi nó thành hiện thực.



Giờ cô đang nghĩ, có lẽ mình không theo đuổi được Cố Thần.



Đường Thu Dạ không biết được chân tướng nên sửng sốt, nhíu mày nhìn Lạc Dương, anh cũng nhún vai, ra hiệu mình vô tội.



Nghiêm Khả Khả lại nói tiếp: “Hay là em về nhà thừa kế gia sản?”



Đường Thu Dạ bật cười, lần này cô bị chọc cười rồi.



“Em mua một bộ đồ còn phải tính toán chi li, thì nói thử xem gia sản nhà em có bao nhiêu tiền?” Cô đi tới trước xích đu của Nghiêm Khả Khả, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy chế giễu.



Không phải Đường Thu Dạ xem thường Nghiêm Khả Khả, mà là ban đầu trong mắt cô, cô ấy là người trẻ tuổi không tiền không thế, chỉ dựa vào nhiệt huyết hướng tới ước mơ để cố gắng thôi.



“Chị thấy em nên mua một giỏ trái cây để đi thăm Nghiêm Thảo sẽ thực tế hơn đấy, chị đã sắp xếp phóng viên giúp cậu thanh minh rồi.” Cô vỗ vai Nghiêm Khả Khả, không muốn tạo áp lực nặng nề cho đối phương.



Nghiêm Khả Khả chớp mắt, được voi đòi tiên: “Em không đi được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK