• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như đã đoán trước được phản ứng của Đường Thu Dạ, Nghiêm Khả Khả chẳng những không lo lắng mà còn nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Đường Thu Dạ.



“Em đang có em bé.” Cô khẳng định suy đoán của Đường Thu Dạ.



Đường Thu Dạ biết chuyện Nghiêm Khả Khả đã kết hôn, nhưng khi ấy Nghiêm Khả Khả đã đồng ý trong vòng hai năm sẽ không sinh con, càng không vì chuyện gia đình mà ảnh hưởng đến công việc.



“Vì đứa bé mà em định rút lui khỏi giới?” Đường Thu Dạ hỏi.



Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình, cô sẽ không vì lựa chọn của Nghiêm Khả Khả mà trách cứ cô ấy, chỉ là cô hơi thất vọng về ước mơ chung của mình với Nghiêm Khả Khả.



“Chị nghĩ gì vậy? Khó khăn lắm chúng ta mới đi được tới ngày hôm nay, sao em có thể rẽ ngang giữa đường chứ?” Nghiêm Khả Khả bật cười, xoa dịu cảm xúc của Đường Thu Dạ.



Đừng thấy thường ngày Đường Thu Dạ là “khủng long bạo chúa” nóng nảy, hung bạo, nhưng thực ra điểm giới hạn của cô ấy rất rõ ràng.



Cô ấy không bao giờ ép Nghiêm Khả Khả làm công việc gì mà cô không thích, cũng tôn trọng mọi lựa chọn của cô.



Nghiêm Khả Khả đã nhìn thấu Đường Thu Dạ, còn cô ấy thì vẫn đang trong trạng thái bối rối.



“Em còn điều gì nghĩ chưa thấu đáo nữa? Sợ chị ngăn em sinh em bé à?” Đường Thu Dạ không hiểu.



Nghiêm Khả Khả lắc đầu, có một số chuyện cô đã biết và hiểu nhưng lại không biết nên khái quát lại thế nào.



Cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Em và ba đứa bé có thể sẽ ly hôn. Thu Dạ, chị nói xem em có nên sinh em bé ra không?”



Nhắc đến chuyện này, cô vẫn rất đau lòng.



Ở với nhau lâu như vậy, Đường Thu Dạ gần như có thể cảm nhận được cảm xúc của Nghiêm Khả Khả gần như ngay lập tức, cô ấy nhíu mày, nắm đúng trọng điểm: “Có thể sẽ là thế nào?”



Nghiêm Khả Khả chớp mắt, không hiểu Đường Thu Dạ muốn nói gì.



“Em định ly hôn với anh ta?” Đường Thu Dạ đổi sang cách nói trực tiếp hơn.



Ly hôn với Cố Thần?



Đây từng là điều mà Nghiêm Khả Khả không bao giờ dám nghĩ tới, nhưng bây giờ…



Chính bản thân cô cũng không hiêu nổi lòng mình nữa.



Nghiêm Khả Khả thầm nghĩ vậy, cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nữa nên đổi chủ đề: “Dạ à, em mang thai mà chị cũng không tức giận, có phải bây giờ chị đã không còn kỳ vọng gì với em nữa không?”



Chờ một lúc lâu không thấy ai trả lời, cô mở mắt ra thì phát hiện Đường Thu Dạ đã về phòng làm việc của mình.



Thật ra ngoài Cố Thần thì những người mà ông trời gửi đến bên cô đều rất tốt.



Hay là cứ từ bỏ Cố Thần nhỉ? Ai trên đời không nuối tiếc vài lần!



Nghiêm Khả Khả tiếp tục đấu tranh tư tưởng.



Đến tối Lạc Dương về, Nghiêm Khả Khả vẫn chưa đưa ra đáp án.



Nhưng Lạc Dương nhìn thấy Nghiêm Khả Khả, nhất là khi thấy dáng vẻ hiện tại của cô vẫn không khác lúc sáng thì lập tức xù lông.



“Chị Khả Khả, sao chị vẫn còn ở đây?” Lạc Dương cau mày, rất ít khi cậu ấy nói với Nghiêm Khả Khả bằng giọng điệu nặng nề thế này.



Nghiêm Khả Khả mỉm cười, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Chị không ở đây thì ở đâu?”



“Không phải kẻ bắt cóc đã gọi cho chị rồi sao? Chị không đi cứu mẹ chị à?” Lạc Dương kích động hỏi.



Nếu không phải bây giờ là giờ ăn cơm, trong phòng làm việc không có ai thì Nghiêm Khả Khả cảm thấy toàn bộ công ty sẽ biết chuyện mẹ cô bị bắt cóc mất.



Nghiêm Khả Khả thở dài một hơi, nhìn chằm chằm cậu nhóc rồi nghiêm mặt nói: “Cậu thật sự cho rằng mẹ chị bị bắt cóc?”



“Nhưng… mạng người quan trọng, chị không nên lấy chuyện này ra cược.” Lạc Dương hơi do dự, thật ra cậu cũng đồng ý với suy đoán của Nghiêm Khả Khả.



Mặc dù cậu vẫn luôn mong Nghiêm Khả Khả không tìm được mẹ, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, họ cũng không đùa được.



“Mẹ chị vì trốn mọi người mà sống dưới tầng hầm ở một nơi tồi tàn, còn lập tức đổi chỗ ở sau khi Cố Thần tìm tới cửa, cậu cảm thấy một người thận trọng như bà ấy sẽ dễ dàng để mấy cậu tìm được sơ hở trong sử dụng thông tin thân phận sao?”



Một số chuyện chỉ có thể là sự thật duy nhất ngay cả khi chúng được nhắc tới một lần nữa.



“Ý chị là mẹ chị cố ý để chúng ta không tìm được?” Lạc Dương dò hỏi.



Nghiêm Khả Khả gật đầu, Lạc Dương sững sờ một hồi lâu mới chân thành giơ ngón cái lên: “Đây là kết quả suy nghĩ ba ngày của chị à? Thật sự rất đáng kinh ngạc!”



Người được khen chỉ khẽ cười, thật sự xấu hổ khi nói rằng cô đã nhìn thấu suy tính của mẹ mình ngay đêm đó, mấy ngày nay cô không hề nghĩ gì đến việc mẹ mình bị bắt cóc.



“Nhưng chị định làm gì tiếp theo?” Lạc Dương nghĩ đến việc Nghiêm Khả Khả theo dõi mẹ mình bao nhiêu năm như vậy mà cảm thấy không đáng thay cô.



“Chuyện này cậu không cần lo, cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chị sẽ tự giải quyết.”



Nghiêm Khả Khả vỗ vai Lạc Dương, cuối cùng cũng đứng dậy từ ghế tựa.



Cô vẫn không hiểu thấu được Cố Thần, nhưng cô không muốn vì Cố Thần mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa.







Nghiêm Khả Khả ở trong phòng làm việc, cô chậm rãi ăn sáng, đợi Đường Thu Dạ tới để xin nghỉ một ngày, sau đó mới ung dung đến nơi mà bọn bắt cóc thông báo.



Điểm đến là vùng ngoại ô nhỏ ở tầng ngoài cùng thành phố B. Sau khi xuống taxi, Nghiêm Khả Khả lại phải đi bộ vào trong một lúc lâu mới thấy một ngôi nhà thấp mà xập xệ.



Cô đẩy cửa vào thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi xổm dưới đất hút thuốc, dưới chân là một đống tàn thuốc.



Đó là mẹ cô, Trần Phương.



Thật ra Nghiêm Khả Khả cũng không nhớ khuôn mặt này lắm, càng không có tình cảm gì với người này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ.”



Trần Phương rít mạnh một hơi, chẳng thèm nhìn cô mà trả lời thẳng thừng: “Đã qua thời gian giao dịch rồi, cô không sợ tôi sẽ bị thương sao?”



“Mẹ sẽ tự hại mình chắc?” Nghiêm Khả Khả nhướn mày, cô hỏi một cách rất đương nhiên.



“Không hổ là con gái của Trần Phương tôi, quả nhiên rất thông minh!” Trần Phương cười lớn.



Bà ta đứng lên, giẫm nát tàn thuốc trên đất, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Khả Khả, nói: “Nhưng chắc cô không biết, những đứa trẻ thông minh thường không được người khác yêu thích.”



Ánh mắt bà ta sắc bén như đang đối mặt với kẻ thù, vẻ mặt cũng rất hung ác, dữ tợn.



May mà Nghiêm Khả Khả không quan tâm, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Cho nên bây giờ mẹ có thể về nhà với tôi được chưa?”



“Cô tìm tôi bao nhiêu năm chỉ để tôi theo cô về nhà, sau đó nuôi tôi đến già chờ tôi chết thôi à?” Trần Phương đột nhiên có hứng thú, bà ta quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.



Người trong thời gian mang thai rất mẫn cảm với các loại mùi, huống hồ vừa nãy Trần Phương còn hút rất nhiều thuốc lá, cô hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không né tránh.



Rõ ràng là rất chán ghét, còn giả vờ làm ra vẻ chiều theo một cách miễn cưỡng.



Trần Phương rất khinh thường bộ mặt đạo đức giả của cô, bà ta cười khẩy: “Đưa tôi 600 tỷ, từ đó về sau tôi với cô không còn quan hệ gì nữa, cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ gây bất lợi cho cô.”



Nghiêm Khả Khả kìm nén cơn giận, cô cười giễu: “Thì ra máu mủ ruột thịt của mẹ chỉ đáng giá 600 tỷ.”



“Cô đang nói đùa gì vậy? Chỉ cần trên người cô còn mang dòng máu của Nghiêm Kiến Quốc thì cô chẳng đáng một đồng.”



Trần Phương chợt trở nên tức giận, giống hệt như ký ức thời thơ ấu của Nghiêm Khả Khả.



Bà ta chợt lùi lại một bước rồi hừ lạnh: “Tôi đã ký thoả thuận bán nội tạng, không có 600 tỷ để trả thì sẽ bị móc tim.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK