Có sự “giám sát” của Đường Thu Dạ, ngày hôm sau Nghiêm Khả Khả đã mang giỏ hoa quả ngon đến bệnh viện.
Lúc cô tìm được Nghiêm Thảo, trong phòng bệnh chỉ có một mình Nghiêm Thảo.
Nghiêm Khả Khả quay đầu lại nhìn, sau khi xác nhận có phóng viên đi theo chụp ảnh, cô mới nở một nụ cười sâu xa, đi vào phòng bệnh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô cố ý không đóng cửa, đều là những trò cũ, chắc Nghiêm Thảo cũng có thể đoán được mục đích của Nghiêm Khả Khả.
“Chị, chị đến để đền tội sao?” Nghiêm Thảo khiêu khích.
Rõ ràng là đầu đang quấn băng, cơ thể yếu đuối dựa vào giường bệnh, nhưng khí thế trên người lại không giống một người đang bị bệnh gì cả.
Nghiêm Khả Khả bật cười: “Tôi tới để chúc mừng cô đó.”
Cô đặt giỏ hoa quả lên đầu giường Nghiêm Thảo, nhướng mày: “Chúc mừng cô lại một lần nữa thành công đổi mạng mình để lừa gạt mọi người.”
Khiêu khích thì ai mà không biết? Không phải chỉ so xem ai là người có độ chịu đựng cao hơn ở dưới ống kính thôi hay sao?
Có lời khó nghe gì mà Nghiêm Khả Khả chưa từng được nghe chứ?
Sắc mặt cô không thay đổi, trào phúng nói: “Nhưng cô cảm thấy độ nổi tiếng của cô có đủ tư cách sao?”
“Chị không sợ tôi nói những lời này cho phóng viên, khiến chị mãi mãi không thể trở mình được sao?” Nghiêm Thảo ác độc nhìn Nghiêm Khả Khả, không có một chút ý tứ đùa giỡn.
“Vậy cô cảm thấy chỉ dựa vào mấy lời nói này đã có thể khiến tôi mãi mãi không thể trở mình được sao?” Nghiêm Khả Khả hỏi ngược lại.
Cô nhếch miệng khinh thường: “Ngược lại là cô đó, cô nói xem, nếu như tôi nói chuyện tự cô ngã vào máy quay với phóng viên, cô nghĩ cô còn có cơ hội trở mình không?”
Nghiêm Khả Khả chưa nói xong, Nghiêm Thảo đã trừng lớn mắt, vẻ mặt vô cùng sinh động.
Thật ra lúc Nghiêm Thảo ngất đi, Nghiêm Khả Khả đã đoán được kế hoạch của cô ta rồi.
Tuy cô ta đã nhanh chóng ném máy quay ra, nhưng cũng không đến mức khiến người khác không thấy được.
Huống chi lúc đó khoảng cách giữa Nghiêm Thảo và máy quay là hai, ba mét, nếu không phải Nghiêm Thảo tự mình nhích sang bên cạnh một bước, có khi máy quay còn chẳng thể chạm được đến chân cô ta.
Nhưng không có chứng cứ, Nghiêm Khả Khả cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu nỗi ấm ức này.
Hơn nữa, lúc đó cho dù cô nói ra, chắc Cố Thần cũng chẳng thể nghe lọt tai.
Lời nói mà sẽ không có ai tin, nói ra thì có ý nghĩa gì chứ?
Có lẽ cảm nhận được bản thân đã không cần thiết phải che giấu nữa, Nghiêm Thảo dứt khoát thẳng thắn: “Tôi cố ý đó, thì sao?”
Nghiêm Thảo quay đầu sang nhìn đám phóng viên đang hăng say chụp ảnh, sắc mặt nóng nảy: “Tôi không ưa chị, dựa vào đâu chị làm sai lại được người khác tha thứ, dựa vào đâu mọi người đều khoan dung với chị như vậy?”
Ai khoan dung với cô vậy?
Nghiêm Khả Khả nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, cô nghĩ đến những ngày tháng nước sôi lửa bỏng của bản thân trong đoàn làm phim, không khỏi nghi ngờ liệu có phải mắt của Nghiêm Thảo lựa chọn việc không nhìn thấy hay không!
Đương nhiên, cô không định kể khổ với Nghiêm Thảo. Sau khi biết được tâm trạng không cân bằng của Nghiêm Thảo, cô lại thả lỏng hơn.
“Nhưng cô nhìn xem, cô thất bại rồi, người ta khoan dung với tôi, tôi còn có thể làm sao?” Cô cố ý chọc vào nỗi đau của Nghiêm Thảo.
Nghiêm Thảo siết chặt chăn, nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Khả một lúc lâu, rồi nghiến răng nói: “Vậy nếu như tôi tiết lộ chuyện chị hại chết mẹ tôi thì sao?”
Cho đến lúc này, nụ cười trên gương mặt Nghiêm Khả Khả mới dần dần ngưng đọng lại.
Còn Nghiêm Thảo như tìm được sơ hở của Nghiêm Khả Khả, tiếp tục nói về chủ đề này.
“Bây giờ vừa hay bên ngoài có phóng viên, giờ tôi sẽ nói với anh ta chị chính là hung thủ giết người, chị đoán xem liệu anh ta có khoan dung với chị không?”
Nói xong, Nghiêm Thảo ngồi dậy khỏi giường bệnh, cuối cùng Nghiêm Khả Khả cũng không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, tát mạnh lên mặt Nghiêm Thảo.
Cô thua rồi.
Không cần nhìn cũng biết phóng viên bên ngoài đang không ngừng bắt góc, chụp “chứng cứ”.
Còn Nghiêm Khả Khả không quan tâm được đến những điều này nữa, cô lạnh lùng chế giễu: “Ha, Nghiêm Thảo, cô không cần mặt mũi nữa rồi sao?”
Nghiêm Thảo ôm mặt, cá chết lưới rách nói: “Tôi nói sai sao? Mẹ tôi đã chết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có chút tác dụng với tôi rồi.”
“Chát!”
Lại một cái tát nữa.
Lần này Nghiêm Khả Khả như dùng hết sức lực của mình để đánh cô ta, tay của cô cũng đánh đến mức tê cả ra rồi.
Nhưng cô không hề hối hận, cô chỉ hận ban nãy mình không đóng cửa lại, không thể thoải mái tát thêm Nghiêm Thảo vài cái nữa.
“Cô thật sự nên cảm thấy may mắn vì có một người mẹ tốt, nếu không…”
Lời phía sau cô còn chưa nói xong, nhưng sự căm hận trong lời nói đó, không cần nói cũng rõ.
Nghiêm Khả Khả cầm giỏ hoa quả lên, ném thẳng vào thùng rác trong phòng bệnh.
Không ngờ lúc cô quay người lại, lại không thấy bóng dáng phóng viên đâu nữa, mà lại chỉ thấy Cố Thần cao lớn.
Anh đứng cách đó không xa, chắc là không nghe thấy tiếng ở đây, nhưng đã thấy rõ động tác cô đánh người.
Nghiêm Khả Khả không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Cô không thể hiểu nổi, đều là lần đầu tiên làm người, sao cô lại đen đủi đến vậy chứ!
Lúc ra ngoài, Nghiêm Khả Khả cố ý đóng cửa phòng bệnh lại.
Cuối cùng thì cô vẫn không muốn mất mặt trước mặt Nghiêm Thảo.
Cô cắn răng, muốn giả vờ rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc cô sắp lướt qua Cố Thần, Cố Thần giữ cô lại.
“Sao lại đánh người?” Cố Thần giữ cánh tay cô, như là ngay sau đó có thể bóp nát cánh tay cô.
Thật sự rất đau, nhưng Nghiêm Khả Khả cũng không biết mình lấy sức mạnh ở đâu, chỉ là cô không muốn nhận thua.
“Tôi dạy dỗ em gái tôi, có gì sai sao?” Cô quay đầu lại, cứng rắn nhìn vào mắt Cố Thần.
Nhưng điều Cố Thần lại là không biết hối cải, già mồm cãi láo.
“Cô có biết hành vi của cô tồi tệ đến mức nào không?” Cố Thần như là vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
Anh như đang chế giễu, lại như đang chất vấn: “Nghiêm Khả Khả, cô có tư cách gì để dạy dỗ người khác?”
Nghiêm Khả Khả mấp máy môi, lại không thể nói thành lời.
Cố Thần không thể nào tin mình được, rốt cuộc mình còn đang chờ mong điều gì chứ?
Nghiêm Khả Khả cũng đang chất vấn bản thân.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Thần một lúc, mạnh mẽ rút cánh tay mình ra.
Tuy có hơi đau, nhưng cô đã thành công.
Cũng không biết oán hận lớn đến mức nào, cánh tay của Nghiêm Khả Khả đã đỏ một mảng.
So với làn da trắng trẻo, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
“Vậy anh thì sao?”
Nghiêm Khả Khả vừa xoa cánh tay, vừa đáp lại Cố Thần.
“Anh có tư cách gì để dạy dỗ tôi?”
Cố Thần không nói gì, anh nhìn cánh tay Nghiêm Khả Khả, có chút ảo não. Nhưng nhớ đến dáng vẻ Nghiêm Khả Khả đánh Nghiêm Thảo, anh lại có chút căm hận.
Có một khoảnh khắc, Nghiêm Khả Khả muốn nói hết những oán hận giữa cô và Nghiêm Thảo cho Cố Thần, để Cố Thần sờ vào lương tâm mình để phán đoán đúng sai cho rõ.
Nhưng lời vừa đến bên miệng, cô lại nhớ đến dáng vẻ thoi thóp của mẹ Nghiêm Thảo nằm trên giường bệnh…
“Cố Thần, anh đừng quên lúc đó là tôi cứu anh, ai cũng có tư cách chỉ trích tôi, chỉ có anh là không!”
Nghiêm Khả Khả nghiến răng, cuối cùng cũng không làm trái lại với lời hứa năm đó.
Không phải Cố Thần không nhìn ra sự ấm ức của Nghiêm Khả Khả, nhưng anh không biết người đi đánh người thì có chỗ nào đáng để ấm ức.
Cũng không biết sao anh lại sinh lòng thương hại với người đi đánh người khác.
Anh nghĩ một lúc lâu, mới tức giận nói: “Cô cũng đừng quên, đứa trẻ trong bụng cô có một nửa dòng máu của tôi, tôi không muốn sau này phải nói với nó, mẹ nó là một người ác tồi tệ đến tột cùng.”
Anh vừa dứt lời, có tiếng thủy tinh vỡ vang lên, cắt đứt đoạn đối thoại giữa hai người.