Cũng may Phó Tăng Phúc vốn muốn giúp đỡ Nghiêm Khả Khả, nên nhanh chóng giúp cô đè scandal này xuống.
Nhưng bọn họ không hề hay biết, sau khi công bố diễn viên chính thức sẽ xuất hiện sóng gió lớn hơn.
Đến lúc đó, chẳng ai còn để tâm Nghiêm Khả Khả nhận vai diễn thế nào, mà họ chỉ tin vào clip mình nhìn thấy, rồi cho đó là sự thật.
Cập nhật sớm nhất tại.
Trước khi khai máy, Liên Hồng Đăng đã tổ chức một buổi tiệc, rồi mời toàn bộ diễn viên trong tham dự.
Nghiêm Khả Khả là nữ phụ, tất nhiên cũng được mời tới đó.
“Đây là Phương Hoài – nam chính của chúng ta và nữ chính Nghiêm Thảo.”
Liên Hồng Đăng chỉ hai người ngồi cạnh mình rồi giới thiệu với mọi người.
Phương Hoài được xem là nghệ sỹ trẻ nổi tiếng nhất hiện nay, có cả kỹ năng diễn xuất và lượng fans, đúng là nhân tài hiếm có.
Còn Nghiêm Thảo...
Được Cố Thần nâng đỡ nên dễ dàng đạt được độ nổi tiếng nhất định.
Nếu ban đầu cô cũng ôm cái đùi lớn này, có lẽ cô và Đường Thu Dạ sẽ bớt khổ hơn!
Chỉ mới nghĩ như vậy Nghiêm Khả Khả đã cảm thấy rất sảng khoái.
Đến khi Liên Hồng Đăng giới thiệu cô, cô vẫn chưa kiểm soát được vẻ mặt của mình.
“Khả Khả nhìn thấy gì thế? Sao cười vui vẻ vậy?”
Nhà đầu tư ngồi bên phải Liên Hồng Đăng bỗng lên tiếng hỏi, làm mọi người đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Khả Khả.
Mà trùng hợp rằng, nhà đầu tư này là Phó Tăng Kiên – người dính dáng nhất đến scandal của Nghiêm Khả Khả gần đây.
Thật ra, trước khi ngồi xuống, Nghiêm Khả Khả luôn né tránh Phó Tăng Kiên.
Một phần là vì cô không muốn mọi người biết rõ về scandal, mặt khác là vì hôm nay Cố Thần cũng ở đây, nên cô không muốn anh hiểu lầm.
Nghiêm Khả Khả lặng lẽ quan sát nhà đầu tư đó, thấy anh chỉ lạnh mặt im lặng, thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
“Không có gì, trong lòng tôi thật sự rất vui khi thấy các bạn diễn đều là người mình yêu thích.” Cô nở nụ cười máy móc, thầm cầu nguyện Phó Tăng Kiên đừng hại cô nữa.
Không biết có phải ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô hay không, mà Phó Tăng Kiên không còn dây dưa với cô nữa.
Nhưng anh cũng chẳng nói gì với người khác.
Cộng thêm Phó Tăng Kiên hiếm khi xuất hiện ở những nơi như này, nên trong mắt người khác, Nghiêm Khả Khả vẫn là một sự tồn tại khác biệt với Phó Tăng Kiên.
Kể cả Cố Thần.
Cố Thần không khỏi nghiến răng, thầm nói tại sao Nghiêm Khả Khả không thể yên phận một chút?
Tất nhiên Nghiêm Khả Khả không thể trả lời câu hỏi trong lòng anh, thậm chí còn chẳng nhận ra sự khác thường của anh.
Cô chỉ chú tâm nhìn chằm chằm Nghiêm Thảo, cuối cùng cũng đợi được cơ hội cô ta rời khỏi Cố Thần, một mình đi tới nhà vệ sinh.
Nhân lúc không ai chú ý đến mình, cô cũng vội vàng ra ngoài theo.
Trong nhà vệ sinh, Nghiêm Thảo nghe thấy tiếng khóa cửa, thì tưởng người nào đó buồn chán nên đùa giỡn, đến khi mở cửa ra mới phát hiện Nghiêm Khả Khả đang đứng cạnh bồn rửa tay.
Như thể đang đợi cô.
“Chị, thật trùng hợp.” Nghiêm Thảo nở nụ cười cứng nhắc.
Cô vô thức liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, thì Nghiêm Khả Khả bỗng lên tiếng: “Cô đừng nhìn nữa, tôi đã khóa cửa rồi.”
Nói xong, Nghiêm Khả Khả còn lắc lắc chìa khóa trong tay.
“Đây là nhà vệ sinh nữ, nên Cố Thần không thể vào đây được.” Nghiêm Khả Khả cười chế giễu, ý là khuyên cô ta đừng tiếp tục diễn nữa.
Mặt Nghiêm Thảo cứng đờ, quay đầu nói: “Tôi không hiểu chị đang nói gì.”
“Cô không hiểu cũng không sao, cứ xem đi rồi hiểu.” Nghiêm Khả Khả nhún vai, hoàn toàn phớt lờ thái độ của Nghiêm Thảo.
Cô lấy một tờ giấy được gấp ngay ngắn trong túi xách ra nói: “Đây là chứng cứ cô tự biên tự diễn, tự tìm người tông vào mình, giờ chắc cô hiểu rồi nhỉ?”
Nghiêm Thảo không nhận lấy, nhưng rõ ràng sắc mặt đã bắt đầu hoang mang.
Nghiêm Khả Khả thầm nghĩ, cô còn non lắm.
“Lần trước Lạc Dương đã cảnh cáo cô rồi, sao cô vẫn không ngoan ngoãn vậy?” Nghiêm Khả Khả nhướng mày nghi ngờ.
Từ lúc bắt đầu, Lạc Dương đã điều tra ra đầu đuôi mọi chuyện và hung thủ đứng phía sau vụ tai nạn của Nghiêm Thảo.
Sở dĩ cô không giao cho Cố Thần là vì cô không muốn anh khó xử, cũng như cho Nghiêm Thảo một con đường sống.
Vì cô đã hứa với mẹ Nghiêm Thảo...
“Lần này không phải tôi làm, mà có người gửi bức ảnh đó cho tôi, rồi bảo tôi làm thế.” Nghiêm Thảo nói không đầu không đuôi.
Nhưng Nghiêm Khả Khả nhanh chóng hiểu ra, Nghiêm Thảo đang nói chuyện lần trước cô ăn trong tiệm lẩu.
Thấy Nghiêm Thảo hơi run rẩy, rõ ràng cô ta thật sự sợ hãi.
Cô ta biết sợ thì vẫn có thể cứu chữa được.
Nghiêm Khả Khả khẽ cười hỏi: “Ai đã gửi bức ảnh đó cho cô?”
“Tôi không biết, tôi không điều tra người đó.” Nghiêm Thảo thành thật trả lời, cô ta vốn không quen người thần bí đó, nên không nhất thiết phải che giấu giúp người đó.
Nghiêm Khả Khả ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô không nghi ngờ lời Nghiêm Thảo nói, nhưng cô thật sự không nghĩ ra ngoài cô ta, thì còn ai muốn dồn cô vào chỗ chết như thế.
“Tôi đã nói hết những gì tôi biết cho chị rồi, có phải chị nên đưa thứ này cho tôi không?” Nghiêm Thảo to gan nói, cắt ngang mạch suy nghĩ của Nghiêm Khả Khả.
“Nghiêm Thảo, cô thật sự quá thông minh.” Nhưng thông minh quá sẽ bị nó hại, không ai có thể né tránh định lý này.
Nghiêm Khả Khả lắc đầu không đồng ý, cuối cùng vẫn không nói ra vế sau.
Cô tiện tây đưa tờ giấy trong tay cho Nghiêm Thảo, rồi nói: “Quá tam ba bận, tôi không muốn lấy báo cáo điều tra tìm cô lần thứ ba nữa.”
Nói xong, cô tiện tay mở cửa nhà vệ sinh, ra hiệu Nghiêm Thảo có thể đi bất cứ lúc nào.
Nghiêm Thảo cũng chẳng hề nán lại, nhưng lần này Nghiêm Khả Khả thấy cô ta vò tờ giấy thành một cục.
Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu, chẳng muốn nhìn Nghiêm Thảo nữa.
Cô vỗ đầu mình, cố gắng để mình tỉnh táo một chút.
Không biết có phải vì gần đây cô đột ngột làm liên tục hay không, mà bắt đầu từ chiều qua, cô đã hơi phát sốt rồi.
Cô cũng uống mấy viên thuốc hạ sốt rồi, nhưng chẳng ăn thua gì, hình như đầu cô vẫn hơi choáng váng.
Không ai biết khúc nhạc dạo ngắn giữa hai chị em, đợi đến khi Nghiêm Khả Khả ra ngoài, cô đã trở thành nữ ngôi sao hàng đầu cao quý lạnh lùng xinh đẹp.
Trước khi tan cuộc, Liên Hồng Đăng tìm Nghiêm Khả Khả, dẫn cô tới trước cửa sổ thủy tinh vắng người.
“Khả Khả, cô biết tuần sau chúng ta phải công bố đội hình chứ?” Ông không nói cặn kẽ, nhưng lại dễ dàng làm cho người khác hiểu được hàm ý ông muốn bày tỏ.
“Tôi biết, tiến độ đoàn phim thế nào thì làm thế đó, đừng vì tôi mà thay đổi chuyện gì cả.” Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Nghiêm Khả Khả càng khiến Liên Hồng Đăng trở nên luống cuống.
Ông do dự một lát, định nói gì đó nhưng lại không nói được gì, mà chỉ nói: “Cô tự sắp xếp ổn thỏa đi.”
“Ông nói như thể tôi đã phạm sai lầm gì vậy.” Nghiêm Khả Khả bĩu môi, bất mãn lầm bầm.
Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, sắc trời cực kỳ ảm đạm, như muốn đè ép người khác đến mức không thể thở nổi.
“Cô đang nghĩ chuyện ở tiệm lẩu à?” Sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói.
Cô không quay đầu lại, mà hơi mất kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy, nên tổng giám đốc Phó có thể cách xa tôi một chút được không, đừng tự dưng đưa thêm chứng cứ cho phóng viên nữa.”
“Tôi có thể giúp cô...”
“Nghiêm Khả Khả.”
Phó Tăng Kiên chưa kịp nói hết, thì một giọng nói khác đã phân tán sự chú ý của Nghiêm Khả Khả.