Như một chú sóc đang đào hạt đậu, cứ tìm máy móc như thế, chứ không hề có kỹ thuật.
Một lúc sau, Nghiêm Khả Khả mới ngẩng đầu lên, lấy tập tài liệu trong túi ra, ai oán nói: “Tôi bảo Lạc Dương bỏ vào túi xách cho tôi, nhưng không ngờ cậu ấy lại nhét vào trong ngăn kép, làm tôi suýt lục tung túi xách.”
Thấy Nghiêm Khả Khả sắp thu dọn đồ trong túi xách, Cố Thần vội thu hồi tầm mắt, giả vờ mới ký tên xong, rồi đưa hợp đồng cho cô.
Nghiêm Khả Khả cất hợp đồng vào túi xách, rồi đưa tập tài liệu của mình cho Cố Thần, giải thích: “Tôi không hãm hại Nghiêm Thảo, tôi không biết anh lấy chứng cứ giả đó từ đâu, nhưng đây là đầu đuôi vụ tai nạn xe của Nghiêm Thảo mà tôi nhờ Lạc Dương tìm, mặc dù không tìm được hung thủ đứng sau, nhưng có thể rửa sạch hiềm nghi của anh về tôi.”
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô muốn “theo đuổi” Cố Thần, nên không thể để những hiểu lầm vô cớ này tích tụ giữa hai người.
“Còn nữa, ba tôi cũng không thiên vị, có lẽ ông ấy không quan tâm Nghiêm Thảo, nhưng tính cách ông ấy là thế, ông ấy cũng chẳng quan tâm tôi.”
Nghiêm Khả Khả đã quen mắng người rồi, giờ tự dưng nói tốt người khác sau lưng thế này, làm cô hơi xấu hổ, vò đầu bứt tai.
Cố Thần cũng cảm thấy Nghiêm Khả Khả thế này rất kỳ lạ, anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cũng chẳng nói tin hay không tin cô.
Cuối cùng Nghiêm Khả Khả lúng túng đứng dậy, lẩm bẩm: “Tôi mong anh đừng nói chuyện tôi mang thai cho mọi người biết, tôi muốn đợi quay xong bộ phim này rồi hẵng nói.”
“Có thể thấy Nghiêm Khả Khả thật sự rất muốn đóng, hơn nữa suy nghĩ của cô ấy rất trùng khớp với giả thiết mà cậu suy đoán.”
Cố Thần nhớ đến lời Liên Hồng Đăng đã nói với mình, nhưng nhân vật trong câu chuyện của anh là Nghiêm Thảo, sao lại có người thích hợp hơn cô ấy?
Nên anh cứ khăng khăng đề cử Nghiêm Thảo với Liên Hồng Đăng.
Hơn nữa giờ thái độ Nghiêm Khả Khả như đang chính miệng nói cho anh biết, cô rất mong chờ nhân vật và bộ phim này.
Cố Thần bỗng bắt đầu nghi ngờ về quyết định của mình lúc trước, mặc dù Nghiêm Thảo là nhân vật trong câu chuyện, nhưng có lẽ Nghiêm Khả Khả sẽ diễn tốt hơn.
Dù anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề thay đổi, làm người khác không đoán ra anh đang nghĩ gì.
Anh lạnh lùng nói: “Cô nói xong chưa?”
“Tôi nói xong rồi.” Nghiêm Khả Khả gật đầu.
Cô còn chưa dứt lời, Cố Thần đã cầm tài liệu xoay người rời khỏi phòng.
Nghiêm Khả Khả xem như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa, không khỏi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Bước đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng cô không biết rốt cuộc giũa bọn họ có bao nhiêu duyên phận...
Đợi đến khi Nghiêm Khả Khả ra khỏi phòng, thì đại hội cổ đông cũng vừa kết thúc.
Một nhóm lãnh đạo cấp cao lại tiến vào trạng thái sống phóng túng.
Nhưng rốt cuộc trong lòng bọn họ ẩn giấu mưu mô gì, thì chẳng ai biết được ngoài bản thân họ.
Mọi người luôn mong đợi việc hệ trọng xảy ra, nhưng lại chẳng có động tĩnh gì, tất nhiên Nghiêm Kiến Quốc lại được bầu vào vị trí “chủ tịch hội đồng quản trị”.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ phấn chấn, nhưng chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi không gặp, Nghiêm Khả Khả cảm thấy hình như Nghiêm Kiến Quốc trẻ ra mấy tuổi.
Ông cũng là một ông lão rất đáng yêu.
Nghiêm Kiến Quốc tới gần Nghiêm Khả Khả với vẻ mặt thần bí, rồi hỏi nhỏ: “Sao Cố Thần không làm gì hết đã đi rồi?”
Nghiêm Khả Khả không khỏi liếc nhìn một vòng hội trường, quả thật không có bóng dáng điển trai kia.
Ngay cả luật sư đi theo Cố Thần cũng biến mất tăm.
Nghiêm Khả Khả mỉm cười, hiếm khi có tâm trạng nói đùa: “Ba định bảo Cố Thần làm gì?”
Nghiêm Kiến Quốc ngẩn người, nhìn Nghiêm Khả Khả bằng ánh mắt “vô phương cứu chữa”, rồi mắng: “Đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như thế? Chẳng phải lúc nhỏ con chỉ làm bạn với cậu ta mấy ngày thôi ư? Sao cứ phải là cậu ta?”
“Haizz, ba không hiểu đâu.”
Nghiêm Khả Khả vỗ vai Nghiêm Kiến Quốc, ra vẻ thâm thúy lắc đầu, không biết có bao nhiêu tình cảm chân thật.
Nghiêm Kiến Quốc chưa kịp truy cứu, Nghiêm Khả Khả đã xoay người tự đi lấy bánh kem.
Người ta thường nói ăn chua là con trai ăn cay là con gái, thế giờ cô thích ăn ngọt là sao?
Nghiêm Khả Khả vừa nghĩ vừa đút một muỗng kem lớn vào miệng.
Ỷ vào việc Đường Thu Dạ không có ở đây, Nghiêm Khả Khả ngang nhiên ăn một cách vui vẻ.
Đến khi cảm giác tội lỗi của cô lại lên tới đỉnh điểm, thì bữa tiệc trong hội trường cũng sắp sửa kết thúc.
Cô thèm thuồng liếm khóe miệng, tìm một hồi mới thấy Nghiêm Kiến Quốc đang đắm chìm trong thế giới phụ nữ, cô do dự không biết mình có nên chào hỏi ông trước khi rời đi không.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Đường Thu Dạ bỗng gọi tới.
“Nghiêm Khả Khả, giờ em đang ở đâu?” Đường Thu Dạ vẫn mạnh mẽ vang dội như trước.
Nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra sự lãnh lẽo trong đó, nhưng giờ đối mặt với chiếc bàn trống trơn, Nghiêm Khả Khả chỉ lo chột dạ, đâu còn tâm tư để phân tích tâm trạng Đường Thu Dạ.
Dù biết rõ Đường Thu Dạ sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng Nghiêm Khả Khả vẫn bất giác liếc nhìn xung quanh, rồi mới nịnh nọt đáp: “Em đang ở nhà, ha ha, có chuyện gì thế?”
“Giờ em tới studio ngay.” Đường Thu Dạ đáp lại ngay, nhưng Nghiêm Khả Khả chưa kịp đáp lại, cô đã thay đổi ý định.
“Bỏ đi, em gửi địa chỉ cho chị đi, để chị bảo Lạc Dương đi đón em.”
Nghiêm Khả Khả không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế, cô lúng túng ho hai tiếng, rồi khép nép đáp: “Em... em sẽ gửi thẳng địa chỉ cho cậu ta.”
Lạc Dương tới rất nhanh, nhưng thân làm thám tử tư biết được hầu hết bí mật của Nghiêm Khả Khả, tất nhiên anh sẽ không vạch trần “lời nói dối” của cô.
“Trên người chị có mùi kem béo ngậy.”
Lạc Dương nhíu mày ghét bỏ, lùi về sau một bước mới nói: “Khủng long bạo chúa mà biết sẽ giết chị ngay.”
“Khủng long bạo chúa” là biệt hiệu mà hai người đặt cho Đường Thu Dạ, tất nhiên bọn họ chỉ dám nói sau lưng, chứ chẳng ai dám nói trước mặt cô ấy.
“Nên tôi mua một chiếc bánh kem, để chúc mừng cậu trở thành trợ lý của tôi được 42 ngày.” Nghiêm Khả Khả giơ bánh kem sau lưng mình ra, nói với lý do đường hoàng.
Như thể chỉ cần chiếc bánh trong tay vẫn còn nguyên vẹn, thì cô chưa ăn một miếng đồ ngọt nào.
“Thu Dạ tìm tôi có chuyện gì thế?”
Trên xe, Nghiêm Khả Khả cẩn thận thăm dò tin tức.
Giờ bình tĩnh lại cô mới nhận ra lúc nãy Đường Thu Dạ hơi khác thường.
“Em cũng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đang yên ổn ở nhà xem Conan, thì bị Khủng long bạo chúa gọi ra ngoài.”
Lâm Dương nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, trên mặt còn có chút đồng tình cười trên nỗi đau người khác.
Chọc Nghiêm Khả Khả tức đến trợn mắt, thầm hạ quyết tâm trước khi “chết” cô nhất định phải kéo Lâm Dương theo.
Hai người trở về studio với những suy nghĩ riêng, nhưng khi nhìn thấy Đường Thu Dạ với vẻ mặt đầy cáu kỉnh và mất kiên nhẫn, thì toàn bộ suy nghĩ vui sướng đều không hẹn mà cùng chọn chiếc lược giả chết.
Rõ ràng Đường Thu Dạ đang tức giận!