Cô ngại ngùng lùi về phía sau một bước, vô ý thức kéo mũ xuống, cố ý ra vẻ: “Người xấu đã bị tôi đánh chạy đi mất rồi, anh cũng mau đi đi.”
Nói xong, Nghiêm Khả Khả cũng tự đỏ mặt trước.
Đọc FULL bộ truyện.
Đây là ngôn ngữ của triều đại nào vậy chứ, có phải cô uống rượu đến mức ngu người luôn rồi không!
Gương mặt người đàn ông phía đối diện lại vô cùng thản nhiên.
Anh ta rũ mắt nhìn “bông hoa mai nhỏ” trên cánh tay Nghiêm Khả Khả, vô thức cười dịu dàng.
“Vậy hiệp nữ, tôi nên báo đáp cô thế nào?” Người đàn ông đang xoa hai bàn tay, không biết là đang tính toán điều gì.
Tiếc là, Nghiêm Khả Khả lúc này không hề phát hiện ra.
“Thứ tôi muốn, cho dù có là ông trời thì cũng không thể cho tôi nổi.” Cô xua tay với người đàn ông, rất sợ anh ta sẽ nói ra câu “lấy thân báo đáp”.
Chỉ là nghĩ đến điều mình đã bỏ lỡ, cô vẫn cảm thấy rất bi thương.
Không đợi người đàn ông nói tiếp, Nghiêm Khả Khả đã không còn hứng thú dây dưa tiếp nữa, dứt khoát nói lời tạm biệt với người đàn ông rồi quay người rời đi.
Lúc đi đến đầu con phố, Nghiêm Khả Khả lặng lẽ quay đầu lại nhìn, lờ mờ nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Tuy không nhìn thấy sắc mặt người đàn ông, cũng không có chút ấn tượng nào với gương mặt của anh ta, nhưng cô có một loại cảm giác, lúc người đàn ông thấy cô quay đầu lại nhất định lại đang cười.
Ăn mặc cũng ra hình người đấy, chỉ tiếc lại là một kẻ thiểu năng.
Nghiêm Khả Khả thầm trào phúng, rồi tăng tốc bước về phía trước.
Nhờ có tác dụng của thuốc dị ứng, ngày hôm nay Nghiêm Khả Khả vẫn xem như là được yên ổn.
Chỉ là đã nằm mơ một giấc mơ kì lạ cả tối khiến cô không còn phân biệt rõ đây là thực hay mơ nữa.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô híp mắt lại nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số dài dằng dặc.
Cô muốn cúp máy, nhưng bàn tay run run lại ấn nhầm vào nút nghe.
“Xin hỏi có phải cô Nghiêm Khả Khả không ạ?” Rất nhanh phía bên kia đã truyền đến giọng của một người phụ nữ, khiến Nghiêm Khả Khả hoàn toàn không có cơ hội hối hận.
Cô xoa mắt, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
“Chúng tôi là bên tổ tuyên truyền của đoàn phim “Ngôi sao sáng nhất”, chúng tôi chân thành mời cô tham gia buổi thử vai lần thứ hai của “Ngôi sao sáng nhất”, nếu như cô không có thời gian thì… hãy bỏ qua cuộc gọi này…”
“Tôi có!”
Nhân viên công tác vẫn chưa nói xong, Nghiêm Khả Khả đã ngắt lời.
Hơn nữa thái độ còn hoàn toàn khác biệt so với câu nói trước đó.
Tốt xấu gì cũng là nữ nghệ sĩ nổi tiếng hiện nay, cảm xúc không nên có sự thay đổi lớn đến vậy chứ?
Người bên kia đầu điện thoại hoàn toàn không ngờ tới thái độ của Nghiêm Khả Khả, cô ta ngơ ra một lúc rồi mới phản ứng lại, sau đó thì thông báo thời gian và địa điểm thử vai.
Sau khi cúp máy, Nghiêm Khả Khả quay ra nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, rồi nhanh chóng xuống giường chạy ra ngoài.
Không chút hình tượng mà hét lên: “Dì Châu!”
Dì Châu đang quét dọn ở phòng bếp bị dọa một phen, vội chạy ra ngoài xem người đang ngạc nhiên bên ngoài.
“Bây giờ là đang ở trong giấc mơ sao?” Ánh mắt Nghiêm Khả Khả tràn ngập sự mong chờ, giống như đang đợi một tin tức.
“Giấc mơ gì chứ?” Dì Châu bối rối, lo lắng nhìn Nghiêm Khả Khả, thầm nghĩ xem có cần mời bác sĩ đến nhà khám cho cô hay không.
Nhưng ngay sau khi bà đáp lời, Nghiêm Khả Khả lập tức nhào lên người bà: “Dì Châu, hình như cháu đổi vận rồi!”
Tuy vẫn không biết Nghiêm Khả Khả đang nói gì, nhưng thấy Nghiêm Khả Khả vui, dì Châu cũng không kìm được mà thấy vui lây.
Có trời mới biết, tối qua nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Nghiêm Khả Khả bà đã sợ hãi, đau lòng đến mức nào.
Ôm một tâm trạng tốt đẹp, eo của Nghiêm Khả Khả cũng không còn mỏi nữa, chân cũng không đau nữa, cho dù đến phòng làm việc gặp Đường Thu Dạ cũng có chút sức lực rồi.
“Thu Dạ, có một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước.”
Nghiêm Khả Khả tươi cười, vừa bước vào cửa phòng làm việc đã nhào lên người Đường Thu Dạ.
Không ngờ Đường Thu Dạ lại không nhìn cô lấy một cái, cầm cái ghế nhích sang bên cạnh một chút, tiếp tục xem văn kiện trong tay.
Nghiêm Khả Khả không phải một người da mặt mỏng, bị từ chối cũng không nản lòng, tiếp tục mặt dày nhích về phía người ta, ngọt ngào làm nũng: “Thu Dạ ~”
Nghĩ đến Đường Thu Dạ đang thật sự tức giận, ánh mắt cô bớt đi chút nóng nảy, có phần nghiêm túc hơn.
“Em còn dùng chiêu này với chị nữa, có phải em cảm thấy chị đánh không lại em, em muốn làm gì thì làm có đúng không!”
Không sai, đúng là vậy.
Nghiêm Khả Khả chớp chớp mắt, không dám nói lời trong lòng ra.
“Em nói em xem, lần nào cũng như vậy, gặp phải chuyện gì đó không phải tự mình lặng lẽ quyết định thì cũng là trốn đi khiến người khác không tìm thấy em. Em có sức chịu đựng lớn đến vậy còn cần người quản lí làm gì, cần trợ lí làm gì! Cần đoàn đội làm gì!”
Đường Thu Dạ rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với Nghiêm Khả Khả.
Cô ta luôn cảm thấy hai người hợp tác lâu dài với nhau, những lời như vậy cho dù không nói cũng sẽ hiểu.
Nhưng Nghiêm Khả Khả lại hết lần này đến lần khác không chịu tiếp lời.
Nhất là lần này, tất cả mọi người đã tốn rất nhiều sức cho vai diễn này, trong lòng cô lại không có chút cảm giác gì?
Nhưng chỉ cần hôm qua Nghiêm Khả Khả thương lượng với mọi người một chút, cô ta cũng sẽ không tức giận như vậy.
Hay là trong lòng Nghiêm Khả Khả, là bọn họ không hiểu lòng người, chỉ xem trọng lợi ích.
“Xin lỗi mà, em cũng biết là em sai rồi, khiến mọi người thất vọng rồi, em không còn mặt mũi gặp mọi người nữa.”
Nghiêm Khả Khả cúi đầu mỉm cười, khiến người ta không biết là cô đang nói thật hay đùa.
Thật ra cô cũng không biết mình làm vậy quá đáng đến mức nào.
Tóm lại là vì biết chuyện này khiến nhiều người thất vọng, cô mới không dám thảo luận với mọi người.
Nhưng nếu như ông trời cho cô một cơ hội nữa, cô nghĩ cô vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn tương tự.
“Hôm qua em không đi thử vai, vậy em đã đi đâu?” Đường Thu Dạ điều chỉnh lại tâm trạng, xem như đã đồng ý với lời xin lỗi của Nghiêm Khả Khả.
Có những thứ trong thế giới của người trưởng thành không cần nói quá sâu vào vấn đề.
Nghiêm Khả Khả ngập ngừng một lát, nhìn vào đôi mắt thăm dò của Đường Thu Dạ, không dám nói ra: “Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sáng nay…”
Cô kể lại đầu đuôi chuyện sáng nay một cách đầy kích động và cảm xúc.
Đường Thu Dạ lại lạnh lùng nhìn cô: “Chị tôn trọng việc em muốn bảo vệ chuyện riêng của mình, cũng mong em tôn trọng trí thông minh của chị, cảm ơn.”
Hiển nhiên là cô ấy không tin lời vòng vo của Nghiêm Khả Khả.
Nghiêm Khả Khả sốt ruột, nhưng cũng biết là nói nhiều cũng vô dụng, bèn dứt khoát lấy điện thoại ra cho Đường Thu Dạ xem nhật kí cuộc gọi.
Đường Thu Dạ nhìn thấy nhật kí cuộc gọi, sắc mặt càng phức tạp hơn: “Nghiêm Khả Khả, em đúng là được ông trời ưu ái nhỉ.”
Có lẽ là do đã từng có kinh nghiệm trước đó, lần này Đường Thu Dạ cũng không tiết kiệm cái thứ gọi là “thời gian bọt biển” nữa, lập tức cùng Nghiêm Khả Khả lên xe taxi.
Tận mắt thấy Nghiêm Khả Khả đi vào cửa lớn Minh Hiên, cô mới yên tâm rời đi.
Cuối cùng phía bên Nghiêm Khả Khả cũng không xảy ra biến cố nữa, thuận lợi vào được nơi chỉ định để xếp hàng đợi.
Trong hàng còn có rất nhiều người đã từng nghe danh, có diễn viên thực lực, cũng có diễn viên trẻ nổi tiếng, chỉ là ai nấy đều ăn mặc rất đẹp đẽ, trạng thái cũng rất tốt.
Cô vừa ra mắt đã nổi tiếng, rất ít khi có trải nghiệm thử vai chính thức như vậy.
Lúc này có rất nhiều người ưu tú cùng cạnh tranh, căng thẳng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng có thể là do đã trải qua cảm giác lạc lõng ngày hôm qua, giờ cô lại thả lỏng hơn nhiều.
May mà có sự thúc giục của Đường Thu Dạ, cô đến rất sớm, rất nhanh trợ lí đã gọi đến tên cô.