Chỗ cửa sổ xe lộ ra một gương mặt không cảm xúc.
Vẻ nghiêm túc vừa thối vừa dài, nhưng lại tản ra vẻ đẹp cấm dục của "đóa hoa Cao Lĩnh".
Nghiêm Khả Khả kìm lòng không đặng nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu mới phát hiện tư thế của mình và Phó Tăng Kiên bây giờ có bao nhiêu mập mờ.
Đọc FULL bộ truyện.
Cô vội vàng tránh khỏi giam cầm của Phó Tăng Kiên, lạnh nhạt giải thích: "Chúng ta ở trước đám đông mà thế này có chút làm hỏng thuần phong mỹ tục."
Trước khi Nghiêm Khả Khả trốn tránh, Phó Tăng Kiên phủi tóc cô một hồi.
"Trên tóc cô có dính thứ bẩn."
Nói xong, anh ta mở tay ra, chỉ thấy bên trong có một mảnh lông vũ lớn chừng ngón tay cái.
"Thế thì cảm ơn." Nghiêm Khả Khả đỏ mặt, tức giận nói.
Cô liếc mắt nhìn chiếc xe dừng ở đó không xa, ra hiệu với Phó Tăng Phúc: "Tôi có việc đi trước, hôm nào mời anh ăn cơm sau."
Phó Tăng Kiên híp mắt cười gật đầu, tốt tính đến ngạc nhiên, khác em trai Phó Tăng Phúc của anh ta một trời một vực.
Đương nhiên, Phó Tăng Phúc là "bùn", Nghiêm Khả Khả âm thầm chửi bậy trong lòng.
Cô quan sát bốn phía chung quanh không có ai, sau đó vội vàng chạy qua.
Hoàn toàn không có chút do dự nào, cũng không ngoái đầu lại.
Cho nên cô cũng không có phát hiện, sau khi mình quay đầu đi, ánh mắt dịu dàng như nước của Phó Tăng Kiên nghiêm lại, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lùng băng giá.
Đừng nói là dịu dàng như mây, Nghiêm Khả Khả mà thấy sợ là sẽ phải kinh hãi tại chỗ.
Nghiêm Khả Khả đã chạy cực nhanh đến bên cạnh xe.
Ban đầu thi thử làm cho cô vui vẻ, bây giờ có thể trông thấy Cố Thần, càng không kìm được mà tản ra ý cười.
"Anh có thể xuất viện rồi? Không có lại cho bác sĩ nước ngoài kiểm tra cặn kẽ cho anh đấy chứ?" Nghiêm Khả Khả nhíu mày trêu chọc.
Cố Thần lại không vui vẻ như cô, mà cô càng vui vẻ, Cố Thần lại càng khó chịu.
Chẳng lẽ ở bên cạnh Phó Tăng Kiên liền có thể hào hứng đến thế?
Cố Thần nghiến răng, giương mắt nhìn cô, châm chọc: "Tốt nhất là tôi kiểm tra ra được căn bệnh nan y nào đó, có thể cùng đám tình nhân kia của cô một chỗ, cô mới toại nguyện?"
Đây đang nói cái gì vậy?
Nghiêm Khả Khả kinh ngạc, không rõ Cố Thần đang nói gì.
Nghiêm Thảo ngồi cạnh cũng biết Cố Thần khác thường, nhưng cô ta lại siết chặt nắm tay, chẳng những không nói gì mà còn làm "người hòa giải".
"Chị, ba bảo chúng ta về nhà, em không gọi điện thoại được cho chị, nên hỏi chị Thu Dạ địa chỉ, rồi nhờ Thần đi cùng em tới đón chị."
Lúc này Nghiêm Khả Khả mới phát hiện ra bên người Cố Thần còn có một Nghiêm Thảo, sự nhiệt tình trong lòng lập tức nguội lạnh.
Nhờ Cố Thần đi cùng tới đón cô?
Xe là xe nhà cô, người là chồng của cô, ngay cả người lái xe cũng là cô dùng tiền thuê về.
"Em và Đường Thu Dạ rất thân thiết à?" Cô cười nhạo, thuận miệng bới móc.
Thấy biểu cảm của Nghiêm Thảo cứng lại một chút, cô mới thu lại ánh mắt chất vấn, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Chị nói đùa."
"Nghiêm Khả Khả, cô ăn nói khó nghe với chúng tôi vậy sao?" Cố Thần nhíu mày, vừa nhớ tới dáng vẻ của Nghiêm Khả Khả và Phó Tăng Kiên vừa rồi, trong lòng không hiểu sao bực bội.
Còn có chút chán ghét.
Nghiêm Khả Khả cũng không phải một người chịu thua thiệt, lúc này chế giễu lại: "Anh với ai là chúng tôi vậy?"
Xét về thân phận trong chuyện này, Cố Thần bảo vệ Nghiêm Thảo trước mặt Nghiêm Khả Khả mãi cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Anh hiểu được điểm này, dứt khoát ngậm miệng không nói, không cho Nghiêm Khả Khả có cơ hội tiếp tục cô tình gây sự.
Cũng may Nghiêm Khả Khả đã quen với đặc tính "hướng cùi chỏ ra ngoài" của Cố Thần, cũng không có nhất định phải chờ câu trả lời của anh.
Có nhiều thứ, cho dù không nói ra thì trong lòng ai cũng đều hiểu rõ.
Nghiêm Khả Khả nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Nghiêm Thảo mà suy nghĩ.
Ba của Nghiêm Khả Khả, Nghiêm Kiến Quốc cùng coi như mở được một xí nghiệp không lớn cũng không nhỏ ở thành phố B, sau khi mẹ Nghiêm Thảo qua đời cũng không có tái giá, nhưng cờ màu bên ngoài thì lúc nào cũng phấp phới.
Lúc bọn họ đến nhà họ Nghiêm, sắc trời còn sớm, Nghiêm Kiến Quốc đã sớm ngồi trong phòng chờ bọn họ.
Vừa thấy bọn họ đi vào, lập tức ra nghênh đón.
Nhìn Cố Thần ngồi trên xe lăn, Nghiêm Kiến Quốc lập tức giả vờ: "Thần, chân con thế nào? Có nghiêm trọng không? Có để lại di chứng gì không?"
"Nổ quá rồi, kỹ năng diễn xuất quả không tệ." Nghiêm Khả Khả ho khan một tiếng, hoàn toàn không hề e dè phá đám.
"Con nói gì đó, con không đẩy xe cho Cố Thần, để em gái con đẩy còn ra cái gì nữa?" Ông hung hăng trừng Nghiêm Khả Khả một chút.
Nhưng người ở đây đều không phải kẻ ngu, vừa nghe liền hiểu ý ngầm trong lời nói của ông. Cố Thần là chồng của Nghiêm Khả Khả, phải giữ khoảng cách với Nghiêm Thảo.
Nghiêm Khả Khả cười khẽ, không có phát biểu ý kiến gì. Thật ra cô cảm thấy đã qua giai đoạn tranh thủ tình cảm vô nghĩa rồi.
Có câu nói thế này, bản cung một ngày chưa chết, chung quy các người vẫn là thiếp.
Huống chi, dựa theo tính cách của Cố Thần, chỉ cần bọn họ không ly hôn, anh sẽ không phát sinh bất kỳ quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu nào với ai khác.
Điều này có thể nhìn ra từ việc Nghiêm Thảo năm lần bảy lượt bỏ thuốc Cố Thần.
Ngược lại là Nghiêm Thảo, nghe thấy Nghiêm Kiến Quốc nói thế, giống như là trúng tim đen, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Ba, ba đừng hiểu lầm, Thần vì cứu con nên mới bị thương, cho nên con mới muốn chăm sóc cho Thần." Cô ta tủi thân giải thích, dịu dàng yếu ớt làm cho người ta thấy mà yêu.
"Con nên gọi là anh rể, để người khác nghe được con gọi bậy thì lại bảo nhà chúng ta không có gia giáo?" Nghiêm Kiến Quốc luôn có cách nhìn nhất quan trên phương diện quy củ.
Hoặc là nói ông đang thiên vị Nghiêm Khả Khả một cách trắng trợn, thiên vị đến nỗi chính Nghiêm Khả Khả cũng cảm thấy ngại.
Nghiêm Khả Khả không muốn Nghiêm Kiến Quốc nhúng tay vào tuyến tình cảm của bọn họ, thế là liền nghĩ đổi chủ đề.
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Cố Thần đã nói trước: "Bác không hỏi một chút vì sao Nghiêm Thảo xảy ra tai nạn xe cộ sao?"
Mặc dù Cố Thần và Nghiêm Khả Khả kết hôn hai năm, nhưng Cố Thần chưa từng về nhà họ Nghiêm với Nghiêm Khả Khả, cũng không có sửa cách xưng hô với Nghiêm Kiến Quốc.
Nghiêm Kiến Quốc cũng là một con cáo già, đánh giá từng người ở đây một chút, mới cười hít mắt nói: "Ai mà chẳng có lúc gặp chuyện không hay, người không sao là được, tích thêm kinh nghiệm."
"Vậy nếu như người bị đụng là Nghiêm Khả Khả thì sao? Bác cũng sẽ không quan tâm như vậy sao?"
Cố Thần lạnh giọng chất vấn, xem ra là quyết tâm truy cứu tới cùng.
Anh nhìn về phía Nghiêm Khả Khả đã có vẻ hơi không nhịn được, nói tiếp: "Đều là con gái của bác, sao lại phân biệt đối xử như thế?"
" Thần, đừng... đừng nói nữa." Nghiêm Thảo nghẹn ngào, nước mắt lập tức "tí tách" rơi xuống.
Cô ta cũng không lau đi, mà đáng thương nói với Nghiêm Kiến Quốc: "Ba, ba đừng cãi nhau với Thần, sau này con sẽ tuân thủ quy củ, sẽ không phạm sai lầm nữa."
Nghiêm Thảo quả là thú vị, vừa bảo sẽ sửa đổi, vừa tiếp tục tái phạm.
Với cả con mắt nào của cô ta thấy ba và Cố Thần cãi nhau?
Nghĩ vây, Nghiêm Khả Khả không nhịn được bật cười một tiếng.
Cô cũng lười vạch trần tiểu xảo của Nghiêm Thảo, chỉ phối hợp nói: "Muốn nói gì thì đi vào nói, anh được ngồi xe lăn, dựa vào đâu mà chúng tôi phải đứng thế này?"
Nếu không phải trên đùi bó thạch cao, Cố Thần cảm thấy mình có thể bị Nghiêm Khả Khả chọc tức đến bật dậy khỏi xe lăn.
Anh rất ghét cái thái độ thờ ơ này của cô, cũng rất ghét vẻ mặt đáng ghét lúc nào cũng mỉa mai chế nhạo kia.
Với cả...