• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thần và Nghiêm Khả Khả cùng quay đầu lại, thấy Nghiêm Thảo đang đứng ở cửa, dưới chân còn có một bình hoa thủy tinh vỡ nát.



“Nghiêm Thảo, sao em lại ở đây?” Cố Thần nhíu mày, anh không muốn để người khác nhìn thấy cảnh tượng anh và Nghiêm Khả Khả cãi nhau.



Cho dù là người bạn tốt nhất của anh cũng không được.



Nghiêm Khả Khả đứng bên cạnh bật cười.



Đọc FULL bộ truyện.



Đương nhiên là đến nghe lén xem cô có nói những gì không nên nói hay không rồi, nếu không thì còn có thể thế nào nữa? Đang bệnh còn đi lấy nước cho bình hoa sao?



Cô vừa thầm chế giễu trong lòng, vừa chỉ trích đầu óc Cố Thần có vấn đề.



Nghiêm Thảo phía bên kia tỉnh táo lại, vẫn không dám tin nói: “Chị… mang thai rồi?”



“Đúng, nhờ phúc của cô, tôi có đứa con độc nhất của nhà họ Cố rồi.” Nghiêm Khả Khả sờ bụng mình, nhìn Nghiêm Thảo với một ánh mắt sâu xa.



Không ngoài dự đoán, sắc mặt Nghiêm Thảo trắng bệch, còn giống đang bị bệnh hơn là lúc bị bệnh.



Dù sao cũng không có việc gì tuyệt vọng hơn là việc đích thân để người khác mang con của người mình yêu nữa!



“Em về phòng bệnh nằm trước đi, lát nữa anh sẽ cho người đến dọn dẹp đống đồ này.”



Cố Thần tuy rất không vui, nhưng vẫn lên tiếng quan tâm.



Nghiêm Thảo không nói gì, cô ta nở một nụ cười cứng nhắc, nói: “Tin tức tốt như vậy, sao Thần không nói với em?”



“Sao phải nói với cô?” Nghiêm Khả Khả học theo giọng điệu của Nghiêm Thảo, bật cười.



“Tôi và Cố Thần là vợ chồng hợp pháp, muốn sinh một đứa con còn phải báo cáo với cô nữa à?”



“Nghiêm Khả Khả!” Cố Thần lên tiếng ngăn cản những lời nói khiêu khích của Nghiêm Khả Khả, vội bước qua dìu Nghiêm Thảo đang sắp ngã xuống.



Còn Nghiêm Khả Khả đứng nguyên tại chỗ, vô cùng tức giận, cô không kiềm nén được lớn tiếng mắng: “Cố Thần, anh là thứ chó má!”



Đợi lúc Cố Thần quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy Nghiêm Khả Khả đâu nữa.



Nghiêm Khả Khả vẫn chưa ra khỏi bệnh viện, Đường Thu Dạ lại gọi điện đến.



“Nghiêm Khả Khả, có phải em có bệnh không! Bảo em đi xin lỗi, ai bảo em động tay động chân thế! Em có biết là chị đã tốn bao nhiêu tiền để mua tấm ảnh em đánh người ta không!”



Cách một cái điện thoại, Nghiêm Khả Khả vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức đến đập bàn đập ghế của Đường Thu Dạ.



Nghiêm Khả Khả mấp máy môi muốn phản bác, nhưng nước mắt lại rơi xuống trước. Cô vội cắn ngón tay, tránh để bản thân phát ra tiếng.



Cô khổ sở cúp máy, tùy tiện kiếm một cái cớ không tiện nghe máy với Đường Thu Dạ.



May mà Đường Thu Dạ tức giận nhưng vẫn nói lí, không tiếp tục ép Nghiêm Khả Khả nữa, chỉ bảo Nghiêm Khả Khả trở về cho mọi người một lời giải thích hợp lí.



Có điều Nghiêm Khả Khả không để ý đến những điều này nữa, cô chỉ muốn tìm một nơi để giải tỏa tâm trạng dồn nén của mình.



Cô đến phòng tập Taekwondo mà cô thường đến, ngồi trong hành lang cả một ngày trời.



Đây là một hạng mục vận động vô cùng khổ sở, mỗi một lần trưởng thành đều là dùng hàng ngàn những đau khổ để đổi lấy.



“Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh!”



“Chỉ cần có em ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt anh!”



Là hai lời hứa này đã khiến cô kiên trì đến ngày hôm nay, trở thành tia sáng duy nhất để cô tiến về phía trước.



Nhưng…



“Nhóc con, người mà mẹ muốn bảo vệ lại luôn bắt nạt mẹ, mẹ nên làm gì đây?” Nghiêm Khả Khả sờ bụng mình, ấm mức mím môi.



“Nghiêm Khả Khả, cậu đang lẩm bẩm gì đấy?”



Đột nhiên có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, dọa cô một phen.



“Người anh em, dọa nhau vậy sẽ chết người đó!” Nghiêm Khả Khả ngẩng đầu lên, ghét bỏ nói.



Đồng thời cô còn có chút chột dạ quan sát Phó Tăng Phúc, sau khi xác nhận anh hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, cô mới thu tầm mắt lại.



Cô che bụng mình lại, không khách khí nói: “Cậu ở đây làm gì?”



“Gọi điện cho cậu thì cậu không nghe, người quản lí của cậu cũng không tìm thấy cậu, tôi đoán chắc là cậu ở đây.” Phó Tăng Phúc thành thật đáp.



Anh ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khả Khả, cùng cô nhìn những người đang tập võ qua cửa sổ trong suốt, hỏi: “Theo lý mà nói, lúc này không phải cậu nên ở bên trong điên cuồng hành hạ người ta sao?”



“Theo lý gì?” Nghiêm Khả Khả hỏi ngược lại, một câu này khiến Phó Tăng Phúc cứng miệng.



“Có bực tức thì giải tỏa, cậu ăn phải thuốc nổ ở đâu đấy?” Phó Tăng Phúc nhìn cô, luôn cho rằng cô là một con người bạo lực.



Thượng đế cho cô một gương mặt đáng yêu, cô lại dồn hết mọi kĩ năng lên miệng mình.



Nghiêm Khả Khả cũng biết mình có chút vô lý, khẽ ho một tiếng, để nhằm hóa giải sự ngại ngùng.



Thật ra cô đang sợ hãi, Phó Tăng Phúc hiểu cô quá rõ, lỡ như anh phát hiện ra trong bụng cô có một đứa nhóc, hơn nữa còn mang một nửa dòng máu của Cố Thần…



Cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lí để nói với người khác, cô tùy tiện kết hôn, hơn nữa rất có khả năng sẽ tùy tiện li hôn trong tương lai gần.



Nhờ có gia giáo của nhà họ Phó, từ trước đến nay Phó Tăng Phúc luôn là một người có chừng mực, thấy Nghiêm Khả Khả không muốn nói nhiều, anh cũng không hỏi sâu thêm nữa.



Chỉ là nghĩ một lúc, anh không kiềm chế được lại nhiều chuyện: “Rốt cuộc ngày hôm đó cậu có chuyện gì vậy? Sao lại khiến Nghiêm Thảo bị thương?”



“Tôi muốn cứu người, không ngờ lại va vào Nghiêm Thảo, tôi cũng không có chứng cứ chứng minh bản thân mình trong sạch, Dạ nói tôi đừng lên tiếng vội, tránh để gây thêm loạn cho bọn họ.” Nghiêm Khả Khả nói hết mọi ẩn tình ra một cách ngắn gọn.



“Vậy người cậu cứu kia đâu? Sao không thấy ai đứng ra nói giúp cậu?” Phó Tăng Phúc quay đầu sang, sắc mặt nghi hoặc.



Nghiêm Khả Khả nhìn Phó Tăng Phúc, rồi lại cúi đầu, buồn bã nói: “Tôi cũng không biết là tôi cứu phải một tên vô ơn mà.”



“Cứu Cố Thần?” Phó Tăng Phúc chắc nịch nói.



Nghiêm Khả Khả không nói gì nữa, xem như thừa nhận.



“Sao cậu cứ phải treo mình trên cái cây Cố Thần này làm gì” Phó Tăng Phúc hận rèn sắt không thành thép, tức giận thay cho Nghiêm Khả Khả.



Nếu Cố Thần là một cái cây cong queo thì tốt rồi, quan trọng là Cố Thần đẹp trai! Nghiêm Khả Khả phỉ nhổ trong lòng, không dám nói ra.



Phó Tăng Phúc không mừng mắng chửi “cặn bã”, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhiệt tình nói: “Hay là cậu xem xét đến anh trai tôi đi? Cậu vừa gặp scandal, anh ấy sẽ có thể lập tức đứng ra minh oan cho cậu.”



“Quạ trong thiên hạ con nào chẳng đen, đàn ông không có một ai tốt cả!” Nghiêm Khả Khả vỗ mạnh lên chân Phó Tăng Phúc, nói: “Tôi vẫn nên tiếp tục chìm đắm trong công việc, cố gắng kiếm tiền thôi.”



“… Cậu nói lời này trước mặt tôi, lịch sự sao?” Phó Tăng Phúc cạn lời.



Nghiêm Khả Khả nhướng mày, như là vừa mới sống lại, trịnh trọng đáp: “Cậu và đàn ông không giống nhau.”



“Bây giờ tôi đi thay quần áo, lát nữa cậu mời tôi bữa cơm, xem như là khích lệ tôi kiếm tiền.” Nghiêm Khả Khả tự mình đưa ra quyết định, hơn nữa còn rất nghiêm túc thực hiện.



Phó Tăng Phúc ngơ ra một lúc lâu, đợi anh hiểu ra logic của Nghiêm Khả Khả, Nghiêm Khả Khả đã chạy đến phòng thay quần áo rồi.



Có điều thấy Nghiêm Khả Khả có thể vui vẻ trở lại, cũng xem như là một chuyện tốt.



Lúc đợi cô, Phó Tăng Phúc gửi tin nhắn cho Phó Tăng Kiên, tường thuật lại trạng thái của Nghiêm Khả Khả, cuối cùng còn trêu chọc một câu.



“Anh lặng lẽ làm nhiều việc cho cô ấy như vậy, không bằng cho cô ấy tiền mặt, nói không chừng đầu cô ấy nóng lên, sẽ vì tiền mà ở bên anh đấy.”



“Sớm muộn gì thì anh cũng sẽ buộc chặt lợi ích của anh và lợi ích của cô ấy lại với nhau thôi.”



Rất nhanh bên kia đã trả lời lại, tuy chỉ là một hàng chữ ngắn, Phó Tăng Phúc lại bất giác rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK