• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đúng là một người đàn ông cặn bã hiếm thấy!



Nghiêm Khả Khả tức đến bật cười, cô kéo một chiếc ghế đẩu, ngồi xuống trước mặt Cố Thần, mỉa mai: “Tổng giám đốc Cố, chứng cứ đâu? Anh không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, bằng không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng.”



Thật ra Cố Thần cũng tức đến mức không biết lựa lời mà nói, nên chỉ thuận miệng phản kích Nghiêm Khả Khả.



Đọc FULL bộ truyện.



Nhưng giờ lời phản bác của Nghiêm Khả Khả, lại khiến anh tưởng rằng cô đang ngầm thừa nhận.



Anh nhíu mày, sắc mặt càng nghiêm nghị.



Nhưng Cố Thần không kịp nói ra lời nghi hoặc của mình, thì ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói bén nhọn.



“Hai đứa đang làm gì đấy?”



Nghiêm Khả Khả và Cố Thần cùng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang mở cửa đi vào.



Tóc người phụ nữ gợn sóng, người mặc đồ hiệu.



Nếu không phải Nghiêm Khả Khả biết rõ thông tin người này, chắc chắn cô sẽ không đoán ra người phụ nữ trung niên này đã hơn 40 tuổi.



“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Nghiêm Khả Khả nhanh chóng phản ứng lại, vội tiến lên chào hỏi.



Dù gì cũng là mẹ chồng cô, nên lấy lòng một chút cũng không sao.



“Nếu tôi không tới đây, có lẽ hai đứa đã đánh nhau rồi!” Diệp Mai Huyền liếc nhìn cô, rồi đi qua người cô tới chỗ Cố Thần.



“Thần, sao con đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn vậy? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Có cần mời chuyên gia nước ngoài tới kiểm tra một lượt cho con không?”



Cũng may là mẹ tới nhanh, nếu mẹ tới trễ chút nữa thì con trai mẹ đã xuất viện rồi, Nghiêm Khả Khả đứng phía sau bĩu môi, thầm bất mãn.



Cố Thần thấy hết mấy hành động nhỏ nhặt của Nghiêm Khả Khả, mặc dù anh vẫn muốn chất vấn cô, rốt cuộc vụ tai nạn xe của Nghiêm Thảo có liên quan đến cô không, nhưng anh biết giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, đành phải bỏ qua vụ này.



Anh quay đầu nhìn mẹ mình, cắt ngang sự quan tâm thái qua của bà: “Mẹ, con không sao, chỉ là vụ tai nạn nhỏ thôi.”



“Tai nạn nhỏ? Con bị tai nạn xe mà nói chỉ là tai nạn nhỏ?” Diệp Mai Huyền không cho là thế.



Bà bỗng dời tầm mắt về phía Nghiêm Khả Khả đang đứng sau lưng: “Chẳng phải tôi bảo cô chăm sóc tốt cho Thần rồi à? Cô xem mỗi ngày ngoài việc gây chuyện thị phi, phá hoại danh tiếng nhà họ Cố chúng tôi, thì cô làm được những gì?”



Cứ mở miệng ra gây chuyện thị phi, phá hoại danh tiếng nhà họ Cố, không hổ là mẹ ruột Cố Thần.



Nghiêm Khả Khả liếc nhìn Cố Thần, nhưng cô không thể nói chuyện với Diệp Mai Huyền như anh được.



Bởi vì Diệp Mai Huyền là mẹ ruột Cố Thần, với tình trạng sức khỏe của bà, thì duyên phận mẹ chồng nàng dâu của hai người vẫn còn ít nhất là hơn bốn mươi năm nữa.



Nhưng Nghiêm Khả Khả biết, Diệp Mai Huyền không thích cô, bởi vì bà nội anh vừa liếc mắt đã thích cô, nhưng đến giờ vẫn không thích người con dâu như bà.



Đây là một trận tai bay vạ gió, Nghiêm Khả Khả thật sự vô tội.



“Sao mẹ có thể nói thế, con chỉ mới lơ là một tý, đã nghe nói Cố Thần vì cứu một cô gái mà xảy ra tai nạn.”



Mặc dù Nghiêm Khả Khả muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là cô luôn chịu thua thiệt.



Cô nhếch miệng, giả vờ tủi thân nói: “Mẹ, mẹ nói xem cô gái đó là gì của anh ấy, mà có thể khiến anh ấy bất chấp tính mạng để cứu cô ta.”



Câu nói này có hai ý nghĩa, thứ nhất là việc Cố Thần xảy ra tai nạn không liên quan đến cô, thứ hai là anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài.



Diệp Mai Huyền đã lăn lộn trong giới quyền thế nhiều năm như vậy, sao có thể không nghe ra ẩn ý của Nghiêm Khả Khả.



Nhưng bà chưa kịp đáp lại thì Cố Thần đã tức giận, hét lên trước: “Nghiêm Khả Khả! Cô tự biết chừng mực cho tôi!”



Cố Thần bảo vệ Nghiêm Thảo rất tốt, vì không muốn Nghiêm Thảo bị những lời mắng chửi vô cớ, nên anh chưa từng cho người nào biết mối quan hệ giữa hai người.



Nghiêm Khả Khả không có tâm trạng để đùa giỡn, nên phớt lờ ánh mắt thiêu đốt của Cố Thần, chỉ nói với Diệp Mai Huyền đang không hiểu gì: “Mẹ, con còn có việc phải làm, nếu mẹ đã tới đây rồi, thì con xin phép về trước.”



Nhận được sự đồng ý của Diệp Mai Huyền, cô lại quay đầu liếc nhìn Cố Thần, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.



Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Nghiêm Khả Khả liền dập tắt nụ cười trên môi, chẳng còn sức lực để duy trì “sự lộ diện” của mình.



Cô như con chồn trốn vào đồng hoang, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.



Lúc này sắc trời đã tối dần, nhưng không biết cô cố chấp chuyện gì, mà vẫn chưa từ bỏ ý định bắt taxi đến Minh Hiên.



Đó là nơi casting của.



Tất nhiên giờ nơi này đã không còn bóng dáng ai, thậm chí cổng sắt bên ngoài cũng đã khóa lại.



Cô nắm thanh cổng sắt, sự lạnh lẽo đó truyền từ lòng bàn tay đến tận tim cô.



Không biết qua bao lâu, một bảo vệ cầm đèn pin đi ra ngoài.



Ông ta khua tay trước mặt Nghiêm Khả Khả, lớn tiếng chất vấn: “Cô gái, cô đang đợi ai à? Nhưng mọi người đã về hết rồi.”



Nghiêm Khả Khả lắc đầu đáp: “Tôi không sao.”



Lúc nói đến chữ cuối cùng, giọng cô hơi nghẹn ngào, không phải cô tủi thân, mà là cô không cam tâm.



Cô thật sự không cam tâm.



Nghiêm Khả Khả lấy điện thoại ra xem một hồi lâu, cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Đường Thu Dạ và Lạc Dương đã đầy thanh thông báo trên màn hình điện thoại.



“Nghiêm Khả Khả, có giỏi thì trốn cả đời đi.” Đó là nội dung tin nhắn cuối cùng của Đường Thu Dạ.



Mặc dù việc chạy trốn khá xấu hổ, nhưng lại rất có ích.



Nghiêm Khả Khả bĩu môi, bỏ qua tin nhắn của Đường Thu Dạ, do dự một hồi lâu, mới gửi tin nhắn cho Phó Tăng Phúc.



“Đi ăn không, tớ bao.”



Bên dưới còn kèm theo một địa chỉ, rồi cô cũng mặc kệ Phó Tăng Phúc nhắn lại thế nào, chỉ cầm điện thoại đi về phía trước, đâu còn phong thái của một ngôi sao lớn nữa.



Phó Tăng Phúc tìm thấy Nghiêm Khả Khả trong một sạp bán đồ ăn.



Chỉ thấy Nghiêm Khả Khả mặc một chiếc váy đẹp đẽ, rúc vào góc trong cùng nhất của sạp bán đồ ăn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, dáng người uyển chyển của cô toát lên một hương vị khác.



Phó Tăng Phúc hoàn hồn, vội lắc đầu, cố gắng xua tan mấy suy nghĩ xấu xa.



Anh đi tới bên cạnh Nghiêm Khả Khả, giả vờ trêu chọc: “Nghiêm Khả Khả, sao cậu lại nhỏ mọn vậy? Cậu báo ơn tớ thế này à?”



Nghiêm Khả Khả ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phó Tăng Phúc một lúc, mới nhận ra anh, rồi bất mãn oán trách: “Cậu là đàn ông con trai sao lại lề mề thế, tớ bao cậu đi ăn mà cậu lại tới muộn như vậy, cậu nói thử xem cậu còn có thể làm được gì?”



Giờ Phó Tăng Phúc mới hoàn toàn nhận ra điều khác thường.



Anh dời tầm mắt, thấy cổ Nghiêm Khả Khả hơi đỏ lên, dù không hiện rõ như rượu vang, nhưng vẫn khiến người khác giật mình.



Mắt thấy Nghiêm Khả Khả lại định rót rượu cho mình, anh vội đi tới giật lấy ly rượu trong tay cô, không nhịn được quở trách: “Nghiêm Khả Khả, cậu thật sự muốn chết à!”



“Cậu bị điên à, ngay cả rượu nước hai cũng muốn giành với tớ.”



Nghiêm Khả Khả tức giận ném ly rượu trong tay vào người Phó Tăng Phúc, chiếc ly rơi xuống mặt đường, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.



Không biết ai đã cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của cô.



“Có phải cậu rớt casting rồi đúng không?” Một lúc sau, Phó Tăng Phúc mới dè dặt hỏi.



Nhưng anh còn chưa nói hết, Nghiêm Khả Khả đã nghiêng đầu, lấy tay che mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK