• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ lại nghĩ, Thiên Nguyệt chỉ có thể giả vờ như mình không hề biết chuyện xấu hổ hắn làm, đành nở một nụ cười công nghiệp đáp lại lời của hắn:

"Trùng hợp, đúng là trùng hợp quá luôn rồi, anh đi chuyến bay lúc mấy giờ vậy?"

"9 giờ sáng." - Phó Thành Dương chỉ chờ mỗi câu này của cô để tuôn ra một tràng dài. - "Ấy không phải chứ, vé của em cũng là 9 giờ sáng sao?"

"Đúng vậy đấy, nhưng mà taxi giờ này khó gọi quá. Cũng trong giai đoạn cao điểm mà... Phó Thành Dương, anh có thể giúp đỡ cho tôi quá giang một đoạn đến sân bay được không?" - Vừa nói, Thiên Nguyệt vừa đem điện thoại đang sáng màn hình giấu ở phía sau lưng, bên trên màn hình rõ ràng có rất nhiều tin nhắn gửi đến, còn có thêm một số điện thoại cô để nhỡ cách đây vài giây.

Trong đầu không biết làm gì hơn ngoài việc xin lỗi vị tài xế đã cất công chạy ra trước tiểu khu đón cô, xin lỗi cô dì chú bác nào đó, là cháu nỡ phụ lòng của người, sau này có duyên tái hợp, cháu sẽ tận lực bù đắp.

Phó Thành Dương nhận ra được Thiên Nguyệt đang cho hắn một cơ hội, tay chân luống cuống như trai mới lớn, lập tức gật mạnh một cái, lại nhận lấy vali từ tay cô dõng dạc nói:

"Vậy Thiên tiểu thư yên tâm, đường về thành phố X hôm nay để tôi làm vệ sĩ cho em cũng khá tốt."

"Vậy phiền anh Phó giúp đỡ rồi ạ. Trông anh Phó có vẻ rất vui nhỉ?"

Phó Thành Dương được người con gái mình thương hai kiếp trêu chọc, trong lòng đã là một mảnh xuân nhộn nhạo, còn thiết tha gì cái gọi là hình tượng nữa chứ? Khóe miệng con lên hình vòng cung tuyệt đẹp, âm thanh ấm áp như nắng sáng tươi mát đang len qua tán cây mà phủ từng tia sáng nhỏ trên người của hắn vậy:

"Đúng vậy, anh đang cảm thấy rất vui. Còn vui hơn khi tỉnh dậy nữa cơ."

Thiên Nguyệt không hiểu ý của câu đó lắm, nhưng cô chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn đại loại đang nói rằng vui hơn sáng nay thức dậy. Bị sự vui vẻ của Phó Thành Dương tác động, cô cũng vì thế mà bật cười theo.

Được rồi, coi như là cô cho hắn, cũng là cho chính mình một cơ hội để bày tỏ cảm xúc đi. Dù sao thì đời trước cô biết hắn yêu thích cô muộn như vậy, đời này, cô cũng có hảo cảm với người đàn ông ấy... Nếu đã có tình ý, vì sao lại không tự tạo một cơ hội chứ? Đến cũng được, không đến cũng không sao, sau này có nhìn lại cũng không hối hận gì.

Phó Thành Dương cười hì hì như một đứa trẻ, câu nói kia hoàn chỉnh sẽ là "Anh còn vui hơn khi tỉnh dậy lần nữa vào thời không 8 năm trước."

Cho dù không thật sự ở bên em, nhưng có thể nhìn em vui vẻ lớn lên, hoàn toàn đi xa với kết cục của kiếp trước, anh đã cảm nhận được hạnh phúc... Nhưng có lẽ con người vốn dĩ đã là một loài động vật tham lam, Phó Thành Dương đã không còn muốn chỉ đứng từ xa để trông ngóng cô như kiếp trước nữa.

Điều hắn muốn chính là, đường đường chính chính được yêu người con gái mình yêu, bảo vệ che chở cô ấy bằng hết khả năng của mình có. Thiên Nguyệt, cảm ơn vì đã cho hắn một cơ hội.

Nhìn người con gái đang đi trước mặt mình, tay cầm một túi cam vừa đi vừa cắn một miếng trông vô cùng vui vẻ. Phó Thành Dương liền bất giác nở nụ cười, hắn cũng sẽ vờ như không biết bản thân đã nghe thấy tiếng gọi đặt đơn taxi của cô lúc ban nãy.

Người khác phải trải qua biết bao nhiêu lần yêu đơn phương mới có thể gặp được một người mà cả hai cùng thích nhau? Cảm ơn số mệnh, bởi vì để hắn có cơ hội biết được, cô gái mà Phó Thành Dương thích hai đời, lúc này có lẽ cũng đang có cảm tình với hắn.

...

Để cô ở đại sảnh sân bay, sau khi giao chìa khóa xe cho đàn em của mình, lúc Phó Thành Dương quay trở lại đã nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang cười nói vui vẻ với một người con gái khác, nhìn gương mặt cũng như cách ăn mặc, hắn lờ mờ đoán ra là bạn học của Thiên Nguyệt.

Đúng như dự đoán, khi hắn vừa đến nơi, Thiên Nguyệt liền nhanh miệng giới thiệu sơ qua cho hắn biết:

"Đây là bạn của em, Trương Mai Lan." - Sau đó Thiên Nguyệt liền hướng ánh mắt về phía Mai Lan, tiếp tục giới thiệu. - "Đây là hàng xóm tốt của mình, anh ấy tên Phó Thành Dương."

Trương Mai Lan mỉm cười hiền lành, đưa tay ra ngỏ ý muốn chào hỏi, nhưng bị ánh mắt xanh dương của người đàn ông kia nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, chỉ có thể thu tay về.

Thiên Nguyệt chỉ có thể gượng gạo cười một tiếng, sau lưng liền véo vào tay hắn một cái cảnh cáo. Phó Thành Dương tuy đau, nhưng ngoài mặt vẫn để lộ khuôn mặt không mấy thiện cảm nhìn về phía Mai Lan cất tiếng hỏi:

"Nghe Thiên Nguyệt nói gia đình cô làm trong cảnh sát rất nhiều sao? Anh trai cô cũng làm trong đấy à?"

Mai Lan bị ánh nhìn xâm lược kia nhìn tới có chút run rẩy, nét cười trên gương mặt cũng dần cứng lại, mãi một lúc sau mới trả lời: "P-Phải, anh có chuyện cần nhờ giúp đỡ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK