• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"P-Phải, anh có chuyện gì cần nhờ vả anh trai tôi sao?"

Phó Thành Dương cười cười, lại lắc đầu đáp:

"Đâu có, chỉ là tôi muốn kết giao bằng hữu mà thôi, cô họ Trương nhỉ, vậy anh trai cô tên là gì đấy?"

Trương Mai Lan mím môi, mất vài giây sau mới trả lời lại hắn:

"Anh ấy tên là Trương Hoàng, nếu muốn kết giao bằng hữu, tôi có thể chuyển lời đến anh ấy giùm cho anh."

"Trương Hoàng sao? Ha ha, được được..."

Thiên Nguyệt đứng một bên nhìn màn đối thoại của hai người, không biết vì sao cô cứ có cảm giác như giông tố sắp ập tới dù rằng trời bây giờ vẫn vô cùng trong xanh. Thật may mắn, ngay khi Thiên Nguyệt có cảm giác bão giông sắp cuốn bay não cô đi thì từ chiếc loa phát thanh lớn vang lên âm thanh ngọt ngào của chị gái hàng không:

"Máy ba mang hiệu số 58***** đi từ thành phố A đến thành phố X vào lúc 9 giờ sẽ cất cánh trong vòng 30 phút tới\, mong các quý khách rà soát lại vé\, kiểm tra lại tư trang và ra sân đúng giờ để có một chuyến bay thoải mái nhất\, xin nhắc lại\, máy bay mang hiệu số..."

Thiên Nguyệt liền tiếp lấy thời cơ, với chiều cao có hạn chỉ đến bả vai của hắn, cô chỉ đành lay mạnh cánh tay của Phó Thành Dương rồi kéo hắn đi về phía sân bay. Trước đó còn không quên gửi đến Trương Mai Lan một tiếng chào tạm biệt.

Suốt quãng đường đi, Phó Thành Dương không hề nói một câu nào, Thiên Nguyệt cũng vì hành động khó hiểu của hắn nên cũng không muốn bắt chuyện trước, kết quả nhận được chính là cả hai người cứ như vậy im lặng cho đến khi máy bay cất cánh.

Hai người xa lạ ngồi gần nhau còn chào hỏi vài ba câu, cô và hắn rõ ràng là người quen nhưng lại im lìm khiến cô có cảm giác bực bội khó tả. Cuối cùng vì không chịu được nữa mới quay sang hỏi hắn.

"Anh rốt cuộc đang bị gì vậy?"

"Em đang chơi với kẻ dối trá đấy Thiên Nguyệt."

Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn vào đối phương, lời nói cũng đồng thanh như được tập luyện sẵn.

Vừa nghe xong ba chữ "kẻ dối trá" trong lời của Phó Thành Dương nói, Thiên Nguyệt không nhịn được mà đặt câu hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì? Ai là kẻ dối trá chứ?"

Phó Thành Dương nét mặt đăm chiêu, vài giây sau mới trả lời câu hỏi của cô.

"Trương Hoàng là bạn của anh, cách đó mấy ngày anh đã hỏi đến tận hàng cháu chắt họ Trương cũng không tìm ra một người nào tên là Trương Mai Lan cả, Thiên Nguyệt, bạn của em... Coi chừng còn khả nghi hơn cả Tần Phương nữa." - Nói xong lời này, Phó Thành Dương bất giác hối hận, lúc này không có chứng minh cụ thể, hắn chỉ sợ rằng cô gái nhỏ không đủ kiên nhẫn để nghe hắn giải thích.

Mà Thiên Nguyệt sau khi nghe lời đó của hắn, liền không có thêm một lời nói nào, Phó Thành Dương cố nhìn biểu cảm của cô thông qua góc nghiêng, nhưng rồi hắn chỉ có thể thu hồi tầm mắt lại. Điều hắn có thể làm lúc này chính là lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi.

Thiên Nguyệt mím môi im lặng một hồi lâu, sau đó lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ tầm trung, lật ra giữa sổ, bên trong hai trang giấy đã chi chít chữ viết cùng đường gạch thẳng. Cho dù vô cùng nhiều chữ, nhưng lại được trình bày một cách vô cùng dễ nhìn, không những vậy mà còn vô cùng logic khiến người khác đọc một lần liền có thể hiểu một phần những vấn đề trong ấy mà không cần phải diễn giải thành lời.

Phó Thành Dương vừa đọc lướt qua một lượt nội dung, lại nhìn thấy Thiên Nguyệt lấy bút ra, chậm rãi khoanh tròn cái tên Trương Mai Phương lại, viết thêm ba chữ 'cần điều tra', sau đó đi ngang qua đường thẳng đầu tiên nhìn tới cái tên Trương Hồng Loan đặt một dấu hỏi chấm.

Chậm một chút, Trương Hồng Loan, vì sao cái tên này lại có cảm giác quen thuộc như vậy cơ chứ? Nhưng rồi Phó Thành Dương chỉ có thể gác lại suy nghĩ thoáng qua đó mà tập trung vào cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Em đang làm gì?"

"Thu thập thông tin điều tra." - Thiên Nguyệt không thèm nhìn tới hắn, nhưng miệng vẫn cất tiếng trả lời.

"Thông tin điều tra?"

"Đúng vậy, thật ra thì em đã bắt đầu nghi hoặc cô ấy từ sau sự việc ngày ấy giấy sao kê không chính xác rồi. Nhưng lại không có đủ bằng chứng để xét vào nhóm người cần điều tra. Lúc nãy anh lại cung cấp thêm cho em một thông tin tốt rằng cô gái này còn nói dối vô cùng lợi hại nữa... Chỉ cần vậy là có động cơ để bắt đầu điều tra lại bạn ấy rồi."

Phó Thành Dương có chút bất ngờ, hóa ra cô gái nhỏ của hắn không chỉ xinh đẹp thông minh mà còn có suy luận vô cùng logic như vậy. Quả nhiên là người hắn yêu thích, xuất chúng vô cùng. Nhưng trên hết, điều khiến hắn cảm động chính là:

"Em... Tin tưởng lời anh nói đến như vậy sao?"

Thiên Nguyệt bị hỏi một câu buồn cười, lập tức quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương mê hồn của hắn mà đơn giản đáp lại:

"Không thì sao lại cất công lấy sổ ra để ghi chép chứ? Phó Thành Dương với chuyện gì em cũng có thể đùa giỡn, nhưng chuyện tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của cha mẹ, em vô cùng nghiêm túc."

Không đợi cô nói xong, Phó Thành Dương đã ôm chặt lấy cô, trong miệng liên tục nhỏ giọng nói cảm ơn, nhìn thấy bả vai hắn run run, trong đầu cô khẽ ong một tiếng... Đừng nói rằng người đàn ông này thật sự khóc đấy nhé? Chỉ cần tin tưởng hắn như vậy đã khiến cho hắn hạnh phúc như vậy sao? Vì sao kiếp trước cô lại bỏ lỡ một người đàn ông tốt đến như vậy nhỉ?

Đưa tay ra khẽ vỗ vào vai hắn an ủi, trái tim cô cũng nhờ cái ôm ấm áp này mà cảm thấy hạnh phúc lên thật nhiều. Chẳng qua, có một chuyện khiến cô canh cánh trong lòng, nếu Mai Lan thật sự là kẻ thù thì vô cùng gay go rồi đây... Bởi vì chính cô ấy cũng biết được Thiên Nguyệt cô là một người trọng sinh trở lại.

Một vài hành khách nhìn thấy hình ảnh này của hai người, bất giác bật cười, trai xinh gái đẹp ở chung một chỗ, tất nhiên sẽ thu hút nhiều thành phần nhòm ngó hơn. Còn có một số người bởi vì không thích mà thầm thở dài nhỏ giọng nói:

"Giới trẻ bây giờ yêu đương công khai bạo vậy luôn hả trời?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK