• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vừa chạm vào tay cửa đã cảm nhận được nó không hề khóa, Thiên Nguyệt và Phó Thành Dương nhìn nhau, chỉ cần như vậy là đủ để khẳng định suy đoán ban đầu của Phó Thành Dương hoàn toàn chính xác, Trương Hồng Loan thực sự đang ở trong căn nhà này.

Cửa được mở ra, đập vào mắt cô là Tiểu Bảo đang ngủ vô cùng yên tĩnh trên ghế dài của căn nhà. Thiên Nguyệt vội vãVừa chạm vào tay cửa đã cảm nhận được nó không hề khóa, Thiên Nguyệt và Phó Thành Dương nhìn nhau, chỉ cần như vậy là đủ để khẳng định suy đoán ban đầu của Phó Thành Dương hoàn toàn chính xác, Trương Hồng Loan thực sự đang ở trong căn nhà này.

Cửa được mở ra, đập vào mắt cô là Tiểu Bảo đang ngủ vô cùng yên tĩnh trên ghế dài của căn nhà. Thiên Nguyệt vội vã chạy tới kiểm tra thằng bé, cảm nhận được thằng nhỏ không có vấn đề gì. Lúc này tảng đá đè nặng trong lòng của Thiên Nguyệt mãi mới có thể tháo bỏ được, cô ngồi gục xuống mặt nền lạnh lẽo.

Từ phía sau nhà, Trương Hồng Loan mang theo khuôn mặt cười như không cười mà tiếp đón hai người trước mắt:

"Quả không hổ danh là người mà tôi yêu, Phó Thành Dương, tư duy của cậu vẫn hoàn hảo như cái thời cấp 3 vậy nhỉ? Ô nhìn kìa, bên cạnh còn có thêm chị gái họ của thằng nhóc này nữa à? Sao lại sốt sắng như vậy? Đến mẹ nó cũng không cần con trai nên mới đêm thằng nhóc bán cho tôi để làm con tin... Vậy mà một người chị họ như cô lại có vẻ mang tâm lý sợ hãi nhiều hơn cần thiết ấy."

Thiên Nguyệt nhíu mày, cất tiếng đáp trả:

"Nói nhảm gì vậy? Tiểu Bảo là em ruột của tôi, Trương Hồng Loan, đừng có mở miệng ra là phát ngôn bừa bãi nữa!"

Trương Hồng Loan cười đến sảng khoái, nhìn Thiên Nguyệt như một con rối không hiểu chuyện, sau đó lại quay sang Phó Thành Dương, ẩn ý hỏi:

"Phó ca, anh đừng nói rằng anh vẫn đang giấu con bé này chuyện này chứ? Hóa ra tình yêu của anh chỉ đến vậy à?"

Phó Thành Dương mím môi, đôi mắt xanh biếc vẫn nhìn thẳng vào mặt của người phụ nữ đang cười như được mùa. Trương Hồng Loan cũng không hề né tránh cái nhìn đó, nhận thấy đáp án của mình tìm kiếm đã hoàn toàn thuận lợi lấy được. Cô ả chẳng thèm đôi co gì cho lâu, phủi tay, toan chuẩn bị rời khỏi:

"Hôm nay nể mặt Phó ca, tôi đành trả lại thằng nhóc cho cô vậy, Thiên Nguyệt, hai đời sống của cô dường như vô ích đến lạ. Cái chết của cha mẹ cũng không rõ nguyên nhân, 18 năm bao bọc bảo vệ mà lại không biết đứa em yêu dấu lại là con của kẻ thù... Chậc, tôi cũng cảm thấy thương cảm cho cô. Vậy nhé, tạm biệt."

Nói đoạn, Trương Hồng Loan ung dung sải bước ra ngoài cửa, nơi binh sĩ của Kha Vu đã vây quanh, Trương Hồng Loan nhìn một lượt rồi bật cười chế diễu, tuy nhiên cô ta không hề né tránh mà để họ mang ả về thẩm tra.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tiểu Bảo hình như được cho uống thuốc ngủ nên vẫn đang say giấc nồng. Chỉ còn lại Thiên Nguyệt cùng với ánh mắt khó hiểu đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông còn lại trong căn phòng.

Căn phòng khách sáng rực, mang theo hơi thở của quá khứ, nhưng dường như giờ phút này Thiên Nguyệt đã không còn tâm trạng để nghĩ đến những vấn đề đó. Cô dương mắt không rời khỏi cơ thể của Phó Thành Dương, nhìn thật lâu, lâu đến mức bầu không khí đều trở nên ngột ngạt.

Phó Thành Dương đối với ánh nhìn kia của cô, không biết làm gì hơn ngoài im lặng chờ đợi, chờ cô cất tiếng... Hắn nếu như biết sẽ có ngày này, có lẽ đã đem mọi chuyện cho cô biết từ lâu. Sẽ không lập thành kế hoạch quỷ quái gì, một hơi kể toàn bộ sự việc cho cô luôn...

Nhưng 'nếu như' chính là từ ngữ thể hiện sự bất lực nhất của một con người. Bởi vì chuyện đã xảy ra rồi thì làm gì còn cơ hội để quay trở lại nữa chứ?

"Phó Thành Dương, anh cũng là người trọng sinh đúng không?"

Cuối cùng Thiên Nguyệt cũng cất tiếng hỏi, trong âm thanh kia không chỉ chứa đựng sự hoài nghi, lo lắng mà còn thêm một chút sự thất vọng. Không phải, là vô cùng thất vọng.

Làm sao cô lại không để ý đến nhỉ, ngày hôm đó ở tòa nhà pháp lý, hắn dùng đôi mắt thù hận như muốn xé tươi hai người dì dượng kia ra là cô phải để ý rồi chứ, Phó Thành Dương năm 17 tuổi thì làm gì có việc thù địch với ai... Là do cô ngây thơ bỏ qua, hay bởi vì trong thâm tâm cô quá tin tưởng người đàn ông này sẽ không bao giờ làm hại mình.

Còn vụ trùng hợp trên máy bay nữa, lúc hắn đẩy túi hành lý của hắn lên phía trên, cô đã chú ý nhìn thấy hàng loạt tờ vé máy bay khác hãng được vo lại nằm trong túi... Cô vậy mà cũng không nghi ngờ gì.

Là bởi vì nước mắt của hắn ở kiếp trước đã lay động hoàn toàn tâm trí của cô rồi sao?

Trương Hồng Loan nói không hề sai, cô sống hai kiếp, nhưng chẳng qua vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thể lớn, bị xoay vòng trong một mớ hỗn độn. Cô cố gắng đi tìm nguyên nhân cái chết của cha mẹ để có bằng chứng buộc tội Tần Phương, nhưng sau cùng để làm gì chứ?

Thiên Nguyệt, cô được trọng sinh vì điều gì đây?

Phó Thành Dương không rõ cảm xúc của bản thân lúc này là gì, hắn muốn nói dối là không phải... Nhưng giờ này có thể nói dối được nữa sao? Hắn tưởng mình trọng sinh sẽ có thể kiểm soát được mọi tình hình. Hóa ra chính hắn lại không thể kiểm soát được điều gì cả... Có lẽ hắn nên dừng lại cái việc ngu xuẩn ngốc nghếch nhất trong đời này: nói dối cô... Nên dừng lại được rồi.

"Phải, anh được trọng sinh, vào ngày em được mang đi đăng ký để chọn người giám hộ, anh đã được trọng sinh."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK