• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa thốt ra đã khiến ba người đều sững sờ như pho tượng nhìn hắn. Cho dù Tần Phương cùng Lưu Quang đều biết hắn chính là cậu chủ của Phó gia, gia tộc hắn có tiếng bởi sự tài giỏi cùng với gia sản đồ sộ. Nhưng chuyện nhận làm người giám hộ cho Thiên Nguyệt cũng không hề liên quan gì đến hắn ta, đáng chú ý hơn chính là, từ đầu đến cuối Phó Thành Dương đều chưa hề nhìn tới tờ giấy trên bàn, làm sao hắn có thể khẳng định rằng đấy là giấy gì?

Chỉ một chút suy luận như vậy, hai người kia đã cảm thấy sự bất thường. Không chỉ có họ cảm thấy, ngay cả Thiên Nguyệt cũng cảm nhận được sự khác lạ của hắn. Bàn tay nhỏ còn lại được tự do từ từ dơ lên, chạm tới cánh tay đang nắm chặt mình, giọng nói trong trẻo chậm rãi cất lên, thanh thoát nhưng cũng đầy xa cách:

"Anh trai nhỏ, anh làm em đau rồi ạ."

Phó Thành Dương nghe vậy lập tức buông tay ra, trong đôi mắt xanh dương kia hoàn toàn bị sự hối lỗi bao trọn. Bởi vì chiều cao cách biệt, hắn chỉ đành ngồi xổm xuống, trước mắt hắn là khuôn mặt trắng nõn non nớt của Thiên Nguyệt, nhưng lúc này, trong đôi mắt kia chỉ có sự xa cách như một người lạ. Chính điều ấy đã đánh thức suy nghĩ của hắn. Cô giờ đây chỉ mới gặp cô lần này là lần thứ hai, cô không quen biết hắn, như vậy thì làm thế nào hắn có thể mang cô đi?

Là do hắn tắc trách, không suy nghĩ kĩ lưỡng đã hùng hổ chạy tới đây. Không những chẳng làm được gì, còn rước lấy ánh mắt ngờ vực xa lạ của cô bé...

"Anh trai nhỏ, anh... Đến lấy khăn hay sao?" - Không nghe thấy hồi âm từ hắn, Thiên Nguyệt mạnh dạn cất tiếng hỏi. Từng cử chỉ điệu bộ đều mang theo sự xa cách cùng khó hiểu tới hắn, dù thế nào thì cô không thể để lộ ra bản thân là một người trọng sinh, ít nhất là cho đến khi cô tìm ra thứ mà kiếp trước cô đã không thể nào hoàn thành.

Phó Thành Dương hơi mím môi, vội vàng đứng dậy, phủi lấy đầu gối đã bị nền nhà dính bụi, phải mất mấy giây định thần, hắn mới cất lên tiếng cười giả lả:

"Xin lỗi em, xin lỗi hai cô chú, nãy chạy vội quá nên không nhìn rõ số phòng làm việc, nhầm em gái nhỏ này là em gái hàng xóm bị bắt đi. Một lần nữa chân thành xin lỗi hai người ạ."

Lời này vừa rời khỏi thanh quản đã khiến cho những người xa lạ hóng hớt được một phen ngả ngửa. Còn tưởng được chứng kiến vở kịch ân oán nào đó, thì ra chỉ là nhầm đối tượng.

Nhìn nụ cười ngờ nghệch ngây thơ của Phó Thành Dương, Tần Phương hơi nheo mắt lại đánh giá một phen, cuối cùng vẫn thở dài bỏ qua cho hắn bởi một cọc tiền dày hơn ngón cái mà Phó Thành Dương dùng để 'chuộc lỗi'. Xem đi, người giàu ra tay có khác.

Điều quan trọng chính là, bà đã loại bỏ được mối nghi về việc Phó Thành Dương có quen biết với con nhỏ này. Cho dù trước khi chết cha của con bé kia quen biết rộng, lại có nhiều bằng hữu, nếu bọn họ đứng ra hớt tay trên thì miếng bánh béo bở lại vụt khỏi tầm tay. Nhưng dù sao mối đe dọa dã bị bóp nghẹt từ trong trứng rồi, cũng không còn gì đáng ngại nữa.

Thiên Nguyệt ngoan ngoãn đặt bút xuống, trên tờ giấy hiện ra nét chữ xinh đẹp của cô, thấy Tần Phương nhìn tờ giấy, sau nhìn mình rồi cười vô cùng hạnh phúc, Thiên Nguyệt cũng theo đó mà cong môi cười vui vẻ, cảnh tượng so với kiếp trước chẳng khác là bao.

Lịch sử lặp lại, bọn họ vẫn là người giám hộ của cô, Tiểu Bảo vẫn lấy họ Lưu đấy. Nhưng bọn họ không biết, mọi thứ so với trước đây đã đi sai lệch theo một hướng khác, mà khởi đầu của sự sai lệch ấy lại đến từ nụ cười ngoan ngoãn hiền lành của đứa trẻ nhỏ.

"Dì ơi, con muốn ăn bánh bao nóng ở đầu ngõ á, dì... Con liệu có thể được ăn không ạ?"

Màn kịch này, Thiên Nguyệt thật mong rằng hai người họ sẽ vui vẻ cùng cô diễn tròn vai lâu hơn một chút...

...

Phó Thành Dương thực chất vẫn chưa hề rời đi, ngồi trong chiếc BMW màu đen đậu bên kia đường, nhìn bóng hình ba người bọn họ đi ra, đôi môi khẽ cong lên, mà trong điện thoại, giọng của một người đàn ông lớn tuổi phát ra, dù không bật loa ngoài, nhưng vẫn có thể nghe rõ từng câu chữ:

"Chuyện mà cậu Phó nhờ vả, tôi làm sao lại nỡ từ chối được cơ chứ, xin ngài hãy cứ tin tưởng vào tôi đi ạ."

Đợi cho ba người kia hoàn toàn rời khỏi, đôi mắt của Phó Thành Dương mới chậm rãi nhắm lại, thả lỏng cơ thể ra phía sau, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Lúc này không còn một Phó Thành Dương mai hơi thở thiếu niên tươi mát nữa, tựa hồ như quay về kiếp trước, cả người hắn toát ra sự khó gần gũi cùng khí chất vương tôn đáng sợ.

Không thể trực tiếp kéo cô đi như vậy, hắn phải lên một kế hoạch, mà kế hoạch này, phải giúp cho cô gái nhỏ biết được hoàn toàn sự thật...

Mà hắn, kiếp này, cũng không thể ngu xuẩn mà đứng từ xa bảo hộ cô nữa.

Màn kịch này, hắn nghĩ mình sẽ là người diễn xuất sắc nhất cho mà xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK