• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phó Thành Dương vừa nhận được cuộc gọi của Thiên Nguyệt thì lập tức chạy đến đồn cảnh sát. Vừa chạy đến nơi đã nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn khuôn mặt tái mét đang cố gồng mình đứng thẳng để có thể cùng vài vị cảnh sát để xem trích xuất camera.

Thấy hắn, Thiên Nguyệt lập tức chạy đến, đôi mắt đen trong veo lúc này bị lưu mờ sau màn nước, bàn tay cô run run giữ chặt lấy tay của hắn gặng hỏi:

"Tiểu Bảo... Anh có thông tin nào của nó chưa?"

Đáp lại cô là một cái lắc đầu đầy tự trách, Phó Thành Dương đỡ lấy cơ thể cô như sắp sụp xuống. Bây giờ điều đầu tiên phải làm là giúp từng notron thần kinh trong não cô được thư giãn một chút... Cô càng căng thẳng thế này thì cơ hội tìm kiếm lại khó càng thêm khó.

"Thiên Nguyệt, bây giờ em phải bình tĩnh lại, nghe anh nói, bình tĩnh lại. Em càng cuống sẽ càng khó giải quyết, được chứ?"

Được hắn dìu trở lại ghế ngồi, Thiên Nguyệt vẫn nắm lấy tay hắn không rời, môi mấp máy không rõ chữ. Nhưng có một câu mà Phó Thành Dương nghe rất rõ, cũng khiến đầu hắn chấn kinh:

"Rõ ràng kiếp trước không hề xảy ra chuyện này..."

Tay bị cô giữ lấy bắt đầu không kìm chế được. Hắn rất muốn hỏi cho rõ câu nói kia của cô nghĩa là gì, nhưng chính vào thời điểm này, công an ở gần đó hô một tiếng thất thanh:

"Tìm thấy rồi!"

Cả hai người đều vì câu nói này mà lập tức chạy lại, Thiên Nguyệt như nắm được cọng rơm cứu mạng mà cuống quýt dò hỏi:

"Các anh tìm thấy thằng bé ở đâu?"

"Ba tiếng trước, có một người phụ nữ đã đến ngồi ở trong nhà họ Lưu rất lâu, từ lúc hơn 14 giờ đến gần 16 giờ mới trở ra, trên tay còn kéo theo đứa trẻ. Cô lại xác nhận xem đó có phải em trai của cô hay không?"

Thiên Nguyệt nhìn vào màn hình chỉ hai màu đen trắng, camera của thành phố có hơi xa, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Thiên Nguyệt liền nhận ra, không chỉ em trai cô, mà cả người dắt đi. Trong bộ não lập tức nhảy ra một cái tên...

"Trương Hồng Loan?" - Phó Thành Dương cũng ngay tại thời điểm ấy nói ra cái tên kia làm cho Thiên Nguyệt cả kinh, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn đến người đàn ông đang đứng sau lưng mình:

"Anh biết người phụ nữ đó?"

"Ừm, từng là bạn học cấp 3 của nhau... Nhưng vì sao cô ta lại bắt cóc Tiểu Bảo thì anh không biết." - Nói đoạn, hắn nhìn sang những cán bộ đang có mặt tại đây, nói một lượt diễn giải:

"Phiền các ngài men theo trích xuất camera trong thành phố tìm xem chiếc xe đó đi đâu giùm tôi, sau thì gọi điện vào số điện thoại trong tấm bưu thiếp này." - Nói đoạn, hắn lấy trong túi áo ra một tấm card đen đặt trên bàn, không nói nhiều lời nữa mà lập tức dẫn Thiên Nguyệt chạy ra xe của mình.

"Anh đang làm gì vậy? Chúng ta vì sao phải rời khỏi mà không cùng cảnh sát điều tra chứ?" - Thiên Nguyệt tuy rằng bị hắn kéo ra mà không vùng vẫy gì, nhưng trong ánh mắt là sự ngờ vực khó có thể che giấu.

Phó Thành Dương đặt cô vào trong xe, sau khi ổn định chỗ ngồi, mất vài giây sau hắn mới từ từ giải thích cho cô:

"Thiên Nguyệt, em tin tưởng anh một lần này. Bây giờ anh đã cho người rà soát tất cả đường ray xe lửa cùng với sân bay. Nhưng có một khả năng cao Trương Hồng Loan đang trở về nhà của em."

Thiên Nguyệt càng nghe càng không hiểu, nỗi lo lắng mất em trai đã chiếm gần như hoàn toàn tâm trí của cô. Nhưng cho dù vậy cô vẫn cố gắng nghe hết lời diễn giải của nam nhân bên cạnh mình: "Anh... Có phải biết gì đó không? Anh vừa đưa em đến đó, vừa giải thích cho em được không?"

Phó Thành Dương chuẩn bị trả lời cô thì một tiếng chuông điện thoại gọi đến, hắn chỉ đành gác lại lời muốn nói sang một bên, nhấc máy lên nghe. Từ đầu giây bên kia, giọng nói trầm vang của một người đàn ông xuất hiện:

"Cậu muốn mượn vài binh sĩ được huấn luyện bài bản của tôi để làm gì?" - Kha Vu cất tiếng hỏi, trong thanh âm đều là dò hỏi.

"Cứu người\, có một đứa trẻ đã bị bắt cóc ở đường *** thành phố X. Nếu cậu ở gần đó thì tới giúp tôi luôn đi."

Vừa nghe thấy có người bị bắt cóc, Kha Vu tất nhiên sẽ không gặng hỏi thêm nữa, lập tức trả lời lại:

"Tôi không ở thành phố X lúc này\, nhưng tôi sẽ nhờ một số binh sĩ đang canh gác ở gần đường *** đến giúp cậu một tay. Bây giờ tôi chuyển đường giây của họ qua cho cậu\, mau nói địa điểm mà họ cần tập hợp là ở đâu đi."

Sau một tiếng tút ngắn, giọng nói đã thay đổi, Phó Thành Dương nhanh chóng nói ra địa chỉ nhà cũ của Thiên Nguyệt rồi gác máy. Lúc này mới nhìn tới cô, thì đã thấy Thiên Nguyệt dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn. Phó Thành Dương quản không nhiều được như vậy, tay cầm vô lăng nhanh chóng đêm chiếc BMW chạy vượt tốc. Trên đường, hắn bắt đầu kể tóm tắt cho cô hiểu.

"Trương Hồng Loan thực ra trước đây là bạn học cấp 3 của anh, cô ấy là con gái rượu của Trương gia, có lẽ em đã nghe về gia tộc này rồi. Em điều tra rất đúng, số tiền mà người y tá năm xưa kê thuốc để mẹ em mất máu nhiều sau sinh mà chết, thực chất đến từ 2 nguồn, một là của Tần Phương đúng như tờ giấy mà 'bạn' của em đưa. Mà nguồn còn lại, chính là đến từ người đưa tờ giấy cho em đấy."

"Sao có thể?" - Thiên Nguyệt bị sự thật khó hiểu này làm cho bất ngờ đến mức không nói nên lời.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK