• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì đến rồi cũng đến, trưa hôm sau, sau khi cho Tiểu Bảo ăn xong, cô liền xách con ngựa chiến của mình đã phủ bụi trong nhà kho đã lâu ra bên ngoài, đây là con ngựa chiến mà bố mẹ cô để lại năm 8 tuổi để cô có thể thuận tiện đi học mà không cần người đón, đến giờ vẫn có thể sử dụng được, chỉ cần lau chùi một chút. Như vậy là đã xong bước chuẩn bị, tiếp theo là lôi địa chỉ nhà trong tờ note mà Phó Thành Dương đã đưa ngày hôm qua ra tra trên bản đồ nằm ở chỗ nào nữa là xong.

Vừa nhìn thấy cô lôi chiếc xe đạp điện phân khối 40km/h ra, Lưu Hoàng Bảo lập tức mắt tròn mắt dẹt thở ra một tiếng vui thích. Cậu bé bỏ lại bộ mô hình đang hoàn thiện một nửa của mình, còn không kịp đeo dép mà vụt ra sân hỏi chị gái:

"Chị Nguyệt, chị định đi chơi ạ?"

Thiên Nguyệt thấy đôi mắt sáng long lanh như hòn bi ve của cậu em nhỏ, cảm nhận được có chuyện không hay nên vội vàng đem ý định làm cái đuôi nhỏ của cậu bé bóp nát từ trong trứng nước:

"Đúng vậy, chị còn qua đón bạn đi chơi nữa, Tiểu Bảo biết rằng luật giao không là không thể tải ba mà đúng chứ? Vậy nên em cứ ngoan ngoãn lắp mô hình ở nhà nhé? Có đồ ăn ngon thì chị sẽ đem về cho em chịu không?"

Chỉ thấy khuôn mặt thằng bé xụ đi trông thấy, tuy rằng không vui ra mặt, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu nghe lời chị gái, bước từng bước nặng nề vào bên trong. Nhưng có vẻ Lưu Hoàng Bảo vẫn còn luyến tiếc lắm, bởi Thiên Nguyệt thấy, cậu cứ hai bước đi vào lại quay đầu nhìn cô một cái đầy ủ rủ như muốn năn nỉ được đi chơi.

Tất nhiên, đáp lại sự kỳ vọng của thằng bé chỉ có một nụ cười hiền lành của chị gái và không còn gì nữa, Thiên Nguyệt còn vô cùng hào phóng cấp thêm cho thằng bé một cái vẫy tay chào tạm biệt vô cùng chuẩn chỉ.

Tần Phương không biết đi đâu về, nhìn thấy cô đang ở trong sân lau qua lau lại chiếc xe đạp điện cũ rích, lập tức chớp thời cơ mà xỉa xói một câu:

"Thiên Nguyệt mà cũng phải rửa xe đi hả, chứ không phải cháu có một người bạn trai đi BMW sao? Hay mới đi học nước ngoài vài năm đã buông thả mình vào cuộc chơi rồi? Câu dẫn chồng của ai đó để không lo ăn mặc? Số tiền mà Thiên Phong để lại cho cháu không đủ để tiêu sài như vậy sao?"

Đối với lời nói đâm bì thóc chọc bì gạo này của Tần Phương, Thiên Nguyệt đã nghe đến nhàm, cũng không rảnh đôi co với dì ta, dù sao thì dạo gần đây công ty của Lưu Quang đang đầu tư cho một dự án mới, số tiền bỏ ra cũng không gọi là nhỏ, nhưng bởi vì không thể vơ được một đồng nào từ cô nên Tần Phương và Lưu Quang đang vô cùng hậm hực.

"Tiểu Bảo chuẩn bị học kỳ mới rồi đấy, đừng để em trai mình phải nhịn đói đi học là được."

"Dì Tần, dì đừng lo, cháu đã đóng toàn bộ học phí cho em ấy, ngoài ra còn có các khoản phụ và cả đồ ăn sáng trưa trên trường. Nếu dì không muốn nấu đồ ăn tối cho em ấy, cháu cũng đã dặn là có thể qua nhà hàng xóm ăn, cháu đã trả tiền cho họ rồi ạ."

Thiên Nguyệt vừa nói vừa lau yên xe, sau khi cảm thấy mình đã hoàn thành xong, cô lập tức đem giẻ cất lại gọn gàng. Trước khi đi còn không quên dặn dì một câu:

"Tối nay cháu sẽ đem Tiểu Bảo ngắm pháo hoa, dì cũng không cần phải lo lắng phần cơm nữa rồi ạ. Thưa dì cháu đi."

Tần Phương tức đến nghiến răng, nhưng đến cùng vẫn không thể làm gì hơn, chỉ đành hậm hực đi vào nhà. Thấy Lưu Hoàng Bảo đang mân mê mày mò mô hình, ba tiện chân đá một cái trút giận, lại không ngờ đá trúng chỗ nhọn của đồ chơi mà đau điếng.

"Mẹ... Không sao chứ?" - Tiểu Bảo nhìn một màn này liền đứng lên hỏi han ân cần, nhưng khóe miệng lại méo mó lại thường, rõ ràng đang cố nhịn cười.

"Đồ sao chổi, đau gần chết chứ sao trăng gì, mà ta mới là mẹ của mày, không phải con nhỏ Thiên Nguyệt đó, đừng có mà thân thiết với nó như vậy. Sau này nó bán mày đi biên giới mày cũng cười như chó con mà dạ dạ vâng vâng với nó hả?"

Lưu Hoàng Bảo nghe câu này đã nhiều lần, mỗi lần đều chỉ bĩu môi lắc đầu phủ nhận:

"Chị Thiên Nguyệt rất tốt, mẹ đừng có nói xấu chị ấy, với cả, con nghe nhiều người xung quanh đồn thổi chị Nguyệt cũng là chị ruột của con mà, chị em ruột thân thiết thì có gì là sai đâu chứ?"

"Đồ ngu. Nuôi dạy cũng gần được 9 năm rồi mà vẫn ngu dốt như vậy, chỉ tổ hại Lưu Quang cưng chiều mày quá rồi!"

"Mẹ sai rồi, Tiểu Bảo không ngu, mẹ quên à, tuần trước mẹ đi họp phụ huynh được nở mày nở mặt vì con đứng nhất toàn khối hay sao? Mẹ mắng con ngu là mẹ sai quá sai rồi." - Tiểu Bảo chậc lưỡi lắc đầu cảm thán, làm Tần Phương vốn đã tức sẵn lập tức trở thành núi lửa phun trào, mắng không được, đánh cũng không được, ôm cục tức đem đồ vào bên trong.

...

Thiên Nguyệt chạy một mạch không thèm quay đầu lại, đến lúc cảm thấy mình quên mang bóp tiền thì đã đến nửa đường. Cô phân vân mãi không biết nên quay đầu lại để lấy ví rồi nghe thêm một bài cải lương của Tần Phương hay mặt dày mượn tiền Phó Thành Dương để bao hắn ăn...

Đột nhiên, một cơn gió từ đằng xa thổi tới, hất tung chiếc mũ cô chạy về phía trước, Thiên Nguyệt cũng không thèm quan tâm đến vấn đề đang nghĩ nữa, chỉ có thể một mạch chạy theo đuổi lấy chiếc mũ.

Vô tình hay cố ý mà nó lại rơi trên đầu của một thanh niên đang đứng tựa vào góc tường. Dáng người cậu ta cao ráo, mặc nguyên bộ màu xám đen có chút bất cần đời. Chiếc mũ chống nắng màu xanh dương của cô đột nhiên bay lên đầu cậu ta làm hình tượng cool ngầu bỗng chốc tan vỡ, nó còn khiến cho Thiên Nguyệt đứng đằng xa mà phải phụt cười...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK