• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bởi vì không muốn làm phiền khoảng thời gian riêng tư giữa cô và cha mẹ, Phó Thành Dương biết ý, sau khi phụ cô làm sạch phần mộ của hai người, hắn đã đi cách xa cô mấy trăm mét, ngồi trên cành cây cao ngồi đợi. Nhìn bóng lưng thiếu nữ, hắn không biết diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này là gì. Cứ thế Phó Thành Dương mang theo tâm trạng như bị đá đè cả một buổi, thẳng cho đến khi Thiên Nguyệt đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh mỉm cười với hắn.

"Phó Thành Dương, chúng ta về thôi."

Nhìn cô với dáng vẻ rạng rỡ, bởi vì đứng ngược sáng mà phần tóc trên của cô được phủ lên một màu vàng nhạt như đang phát hào quang rực rỡ. Phó Thành Dương cầm lấy tay cô, lời muốn nói chỉ có thể dừng lại ngay đầu môi.

Vẫn là chọn một thời điểm khác để nói đi, thời gian còn dài, hắn có thể chờ đến một thời cơ thích hợp khác để kể cô nghe mà. Hắn không phải lo sợ rằng cô gái nhỏ sẽ không chịu nổi cú sốc, hắn chỉ không nỡ để nụ cười đang vương trên môi người thiếu nữ xinh đẹp như thiên thần đột ngột biến mất vì hắn.

Đúng vậy, là hắn không nỡ mà thôi...

Phó Thành Dương nắm lấy tay cô, kéo nhẹ trở về xe. Trên cả quãng đường trở về, cô có thể nhìn ra được, cho dù hắn vẫn nói chuyện với cô một cách vô cùng bình thường, nhưng đôi mắt kia có chút khác biệt. Nó từ lúc Phó Thành Dương kéo tay cô đã bắt đầu né tránh ánh mắt của cô rồi.

Nếu Phó Thành Dương đã không muốn nói, Thiên Nguyệt cũng không thể gặng hỏi. Cô biết, nếu hắn đã muốn che giấu, cho dù cô có tìm cách nào cũng không biết được điều hắn lo sợ là gì. Nhưng điều đó không phải vấn đề to tát, cô có thể chờ mà. Ít nhất trong kiếp này, cô vẫn còn nhiều thời gian để chờ đợi mà.

Có một số chuyện, đã định sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến, đã định phải đối mặt thì chắc chắn phải đối mặt, cho dù có che giấu, cũng không thể che giấu cả đời.

Thiên Nguyệt mang theo tâm trạng vui vẻ đưa xe đạp quay trở về nhà dì dượng để đón Tiểu Bảo đi ăn tối. Nhưng vừa bước chân vào cổng, cô đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn. Mọi ngày đi về, chưa cần nghe thấy tiếng xe thì Tiểu Bảo đã chạy vụt ra ngoài đón cô. Nhưng hôm nay đợi đến khi cô cất xe vào trong nhà kho rồi cũng không thấy bóng dáng cậu nhóc xuất hiện.

Với dự cảm không lành của mình, Thiên Nguyệt vừa gọi Tiểu Bảo vừa bước vào trong nhà.

Nhưng thứ cô nhận được chỉ là một khoảng không im lặng đến ná thở.

Đến lúc này rồi, Thiên Nguyệt cũng không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, chạy khắp nhà để tìm bóng dáng của thằng bé, vừa nhìn thấy Tần Phương ở đằng sau nhà, cô lập tức chạy ra mà quên mang luôn dép, vừa đứng trước mặt dì, giọng của cô run rẩy chất vấn:

"Tiểu Bảo đâu? Em trai của tôi đâu?"

Men theo ánh sáng mờ ảo của bóng đèn ngoài sân, Thiên Nguyệt nhìn thấy một tia bối rối trong mắt của Tần Phương, song nó lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười nhạt chế giễu nồng đậm:

"Gì vậy, bỏ theo trai vui vẻ quên mất em mình, giờ về hỏi em trai đâu, Thiên Nguyệt, cháu chẳng phải rất lên giọng muốn chỉnh đốn người dì này sao?"

Thiên Nguyệt lúc này đã bị tức giận che mờ lý trí, không muốn nghe bà nói nhảm, trong mỗi lời phát ra đêu chứa sự nôn nóng cùng không kiên nhẫn:

"Tôi không có nhiều thời gian để cùng dì đôi co những chuyện đó, tôi chỉ hỏi thêm một lần, Tiểu Bảo em trai của tôi ở đâu rồi?!"

"Bị người ta đem đi rồi, lúc mà cháu đang vui vẻ lêu lổng bên ngoài, tôi thuận tiện ra ngoài làm chút việc, có người đến đem nó đi rồi. Có thể là nó ngu thật, bị người ta dụ đi mất rồi cũng nên ha ha."

Lần đầu tiên trong đời, Thiên Nguyệt không khống chế nổi hành động của mình, đưa tay ra bạt cho Tần Phương một cái tạt tai vô cùng lớn:

"Bà đang bịa chuyện cho ai nghe? Từ khi 5 tuổi thằng bé đã phân biệt được người tốt người xấu, càng không dễ bị bắt đi bằng một vài lời nói ngon ngọt nào đó. Đợi tôi tìm em ấy trở về, bà cùng tôi hầu tòa được rồi đấy! Tần Phương, sự việc gần 9 năm trước, cộng thêm bà đem em trai tôi đi cho người khác không rõ mục đích, rồi cũng trở thành đồng lõa của sự việc buôn bán trẻ em. Chỉ cần như thế thôi tôi đã đủ khiến bà tù mọt gông rồi!"

Nói đoạn, Thiên Nguyệt lập tức bỏ đi, theo hướng cô chạy hình như là đến đồn cảnh sát của thành phố xin trích xuất camera.

Tiếp đó gọi điện nhờ Phó Thành Dương có thể vận dụng mối quan hệ của mình để tìm kiếm Tiểu Bảo. Trong vòng ba tiếng đổ lại thì chắc chắn bọn người giữ thằng bé cũng chưa đi xa khỏi thành phố X này được. Cho dù một phần trăm cơ hội cô cũng phải bắt lấy.

Mà Tần Phương cho dù Thiên Nguyệt rời đi đã một thời gian, cái bạt tai đau điếng cũng vì gió thổi mà đã nguôi giảm cơn đau. Chẳng qua, cơ thể bà ta đã không chống đỡ được nữa mà ngã khuỵu xuống mặt đất. Vừa hay lúc đó Lưu Quang đi làm trở về, đang muốn tìm Tiểu Bảo, lúc đi ra sân sau liền nhìn thấy vợ mình ngồi phịch dưới nền đất lạnh liền lập tức đi tới.

"Có chuyện gì vậy? Tần Phương, có chuyện gì nói anh nghe?"

Chỉ nghe thấy, thanh âm run rẩy như rút từng mạch máu của Tần Phương ra:

"Chồng ơi... Cô ta quay trở lại, cô ta ép em... Chồng ơi, em lỡ bán con trai mình cho người ta rồi làm sao bây giờ?"

Lưu Quang vừa nghe xong lời đó, cả cơ thể của người đàn ông cũng dần dần cứng ngắc. Đôi bàn tay đang ôm lấy vợ cho dù đã dùng lý trí để kiểm soát cũng không thể hết run... Ông gằn giọng, khàn khàn khó khăn phát ra từng chữ một:

"Tần Phương, chẳng phải bà đảm bảo đã kết thúc ở 8 năm trước rồi sao?"

"Tần Phương, bà còn là con người không hả? Lưu Hoàng Bảo là con trai của bà, là con trai bà đứt ruột đẻ ra, bà diễn nhiều quá đến điên rồi à? Tần Phương, hổ giữ cũng không ăn thịt con mình bà có biết điều đó không?"

Lưu Quang trút giận xong, cảm nhận cơ thể của bà ta có dấu hiệu ngất đi. Tức giận cùng hận ý cỡ nào cũng đang mang trong người trách nhiệm của một người chồng, Lưu Quang chỉ có thể vội vàng bế xốc bà ta lên, chở đến bệnh viện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK