• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bị phát hiện rồi à?"

Trương Hồng Loan nâng mắt, nhìn về phía Mai Lan đang ngồi trên ghế cười một cách chế diễu. Cứ như việc bị phát hiện này của Trương Mai Lan đều nằm trong dự tính của cô ả, hơn hết, thất bại này của Mai Lan còn là thứ ả thích nghe hơn là một phi vụ thành công.

Trương Mai Lan đáp lại ánh nhìn kinh thường kia bằng một nụ cười hiền từ, ngồi phắt dậy khỏi ghế, đứng thẳng người dậy, tiến đến bên bàn tự rót cho bản thân một ly rum với màu vàng sóng sánh.

"Đúng vậy, thất bại rồi, mà vui hơn cả, thất bại này là nhờ anh Phó đáng yêu của cô đấy, Hồng Loan kiêu sa ạ."

Vừa nghe hai tiếng 'anh Phó', Trương Hồng Loan khẽ cau mày khó chịu, trên khuôn mặt đã không còn dấu vết của dáng điệu khinh thường kia nữa, dần chuyển qua tái ngắt, bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền.

"Gặp anh ấy ở đâu?"

"Sân bay."

"Sân bay? Cô đến đó để làm gì?" - Trương Hồng Loan hỏi dồn dập, bàn tay buông lỏng cũng bắt đầu run run.

"Còn làm gì ngoài chuyện đi gắn kết tình chị em với Thiên Nguyệt. Aiza, nhưng mà sau ngày hôm nay chắc không còn chị em tốt gì nữa rồi. Kiểu gì Phó Thành Dương chả phát hiện ra lời nói dối kia của tôi chứ? Còn đang định tiếp tục dắt mũi con nhỏ sống hai đời mà chả khôn tẹo nào kia, lại lòi ra anh Phó... Chậc chậc... "

Trương Hồng Loan bật cười, chẳng qua ý cười lại không lên đến mắt, đem ly rum từ trong tay của Trương Mai Lan đoạt lấy:

"Bản thân cũng là người sống hai đời, sao chính mình lại không nói cho chính mình biết làm cách nào để có thể lấy được tình cảm của Phó Thành Dương đi? Hay là, ở một thời không khác, cô chẳng qua cũng chỉ là một phiên bản thất bại của tôi?"

Trương Mai Lan vừa nghe xong lời đó, cả cơ thể đều cứng đờ, nụ cười bên môi cũng dần trở nên cứng ngắc, trợn tròn mắt mà quát:

"Im miệng, nếu tương lai tôi thất bại, cũng là do một Trương Hồng Loan của quá khứ ngu dốt, si mê vọng tưởng về một Phó Thành Dương mù lòa chỉ nhìn thấy mỗi Thiên Nguyệt."

"Vậy nói xem, cô không còn yêu thích Phó Thành Dương nữa sao? Thật sự không yêu thích hắn sao?" - Hồng Loan cười, bất tri bất giác đã rời khỏi căn phòng lớn. Chỉ còn lại mỗi Mai Lan, à không, đúng hơn chính là Trương Hồng Loan trọng sinh trở lại, trong căn phòng tối.

Cả cơ thể đều trượt xuống dưới đất, rèm cửa bên ngoài đột ngột bị gió thổi, bỗng chốc một tia ánh sáng le lói len lỏi vào căn phòng, chuẩn xác chiếu đến khuôn mặt nhợt nhạt của Trương Mai Lan, thật lâu, thật lâu sau bỗng nghe thấy tiếng cười lớn.

"Phải, đã chẳng yêu nữa, không còn tình cảm nào nữa..." - Miệng nói như vậy, nhưng tay lại không kiểm soát được mà đặt lên lồng ngực, nơi trái tim đang từng chút từng chút tan vỡ, đau khổ đến cùng cực mà không thể khóc.

Trong cùng một khoảng khắc, luôn có người đang yêu và luôn có người cô đơn, chẳng biết có phải là quy luật hay không, nhưng tình cảm làm thứ khó kiểm soát. Khó nhưng đâu phải là không thể...

Vì sao lại có người không chịu buông bỏ cái tình yêu độc hại mù quáng, tựa như xương rồng càng ôm chặt càng chảy máu vậy chứ?

...

Phó Thành Dương về đến nhà, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi nhâm nhi cốc trà, cả người đều mặc đồ thoải mái, bên cạnh còn là chiếc vali lớn, hình như là mới đi du lịch về.

Vừa thấy con trai trở về, Hoài Vân lập tức vui vẻ cười tít mắt:

"Thành Dương? Con chịu về nhà rồi à? Mà sao hôm nay lại về vậy?" - Nói đoạn, bà còn cố vòng ra đằng sau để dòm ngó xem còn có ai đi theo cùng nữa không, khi xác nhận chỉ có mỗi con trai của bà, vui vẻ ấy tuy vẫn còn nhưng đã bị giảm đi không ít.

"Mẹ đang tìm ai vậy?" - Phó Thành Dương khó hiểu hỏi mẹ mình."

Hoài Vân quay trở lại sô pha, cất tiếng hờn dỗi với con trai:

"Con dâu của mẹ, chẳng phải con bay đến thành phố A để tán con dâu cho mẹ à?"

Phó Thành Dương cũng chỉ đành bất lực thở dài, nhìn qua người đàn ông đang ôm vợ bên cạnh, gằn giọng: "Con đã nói với cha là con đi phát triển dự án, không phải đi tán gái."

"Cha cũng đâu nói con đi tán gái, nguyên câu văn của cha là con đi tìm con dâu cho hai ông bà già này mà."

"Cha mẹ nhìn xem bản thân được mấy chục tuổi mà than già than trẻ hả? Với cả hai câu đó có gì khác nhau đâu chứ?" - Phó Thành Dương bất lực thở dài, đưa tay lên vỗ trán mình một cái.

Phó Chu bề ngoài nghiêm túc cẩn trọng là vậy, cứ mỗi lần về đến nhà lại như biến thành một người hoàn toàn khác, còn rất vui vẻ mà nhây lại với con trai của mình: "Con không thấy khác sao? Rõ ràng câu chữ khác nhau lắm mà..."

Phó Thành Dương cạn lời, đột nhiên cảm thấy mình đưa địa chỉ nhà cha mẹ mình cho cô gái nhỏ hoàn toàn là sai lầm, hai người đang ngồi trên ghế sô pha này căn bản vẫn chưa cần thiết để được gặp mặt 'con dâu'. Nhưng hối hận cũng đã muộn, hắn chỉ có thể nâng đỡ trán mình đi lên lầu, kéo vali vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK