Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không?

Vậy không được!

Tô Huệ đã nghĩ rằng Bạch Linh là người phụ nữ của Tiêu Lăng, một cái túi tiền lớn như vậy cô ấy dại gì mà bỏ qua.

Cô cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Linh, “Đừng có nói chắc chắn như vậy, biết đâu sau này còn phải nhờ tới tôi, còn không thì cô để lại địa chỉ cho tôi đi, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ tới tìm cô.”

Sắc mặt Bạch Linh tái nhợt.

Cô chậm rãi đi về phía Tô Huệ, đôi mắt âm u híp lại từ từ đến gần.

“Không cần đâu, Tô Huệ, ra khỏi cánh cửa này chúng ta sẽ như hai người xa lạ, cô đừng mong có thể kiếm chác gì thêm từ tôi. Càng không nên nghĩ tới việc muốn biết tôi là ai, tôi a, đến một người thân cũng không có, cũng không có gì đáng phải lo, chỉ được cái là có chút tiền, nếu cô muốn giở trò, tôi sẽ chiều cô tới cùng!”

Nụ cười của Tô Huệ cứng đờ, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi trước mặt Tiêu Lăng thì tỏ ra nhu nhược, sợ hãi, là một cô gái yếu đuối, thì ra cô ấy là loại có lòng dạ khiến người khác phải khiếp sợ.

Người phụ nữ rõ ràng đang cảnh cáo cô, nếu dám chống lại, cô ta sẵn sàn dùng tiền diệt trừ cô!

Nhớ tới cách cô ta đối phó với Tô Tố, cô bất giác rùng mình.

Cô vội vàng cười nịnh nọt, khoác tay Tô Huệ, “Đùa thôi, chỉ là nói đùa thôi mà, tôi chỉ là nghĩ chúng ta có chung kẻ thù, nên mới làm nhiều việc như vậy, nếu cô thấy không cần thiết, thì không cần, haha, không cần.”

Bạch Linh cười khinh bỉ, coi như cô biết điều.

Nếu như không phải vì bên cạnh cô không có lấy một người đáng tin, thì cô đã không mạo hiểm tới gặp Tô Huệ, nhờ người khác cô không yên tâm, nhưng tự mình ra tay thì lại dễ bị lộ tẩy.

Nhưng suy đi nghĩ lại cô vẫn nên tự mình ra tay.

Sự quan tâm của Tô Lăng dành cho Tô Tố nhiều hơn cô nghĩ, lần trước trở về cùng Tô Lăng cô đã hỏi chuyện liên quan đến Tiêu Lăng, Tiêu Lăng và Tô Tố làm việc chung một nơi ...... Thật ra đối với cô đây là chuyện tốt, nếu Tô Tố có bạn trai rồi thì sau này sẽ không nghĩ gì tới Tô Lăng nữa.

Cô phát hiện ra……Lăng của cô, trong lúc nằm mơ đột nhiên thốt lên tên của Tô Tố.

Cô không biết người mà anh ấy gọi là Tô Tố chị em sinh đôi với cô, hay là Tô Tố của hiện tại. Nếu là Tô Tố của trước đây, cô có thể giả vờ như không hay biết gì, dù gì người cũng đã mất, không có gì đáng ngại. Nhưng Tô Tố hiện tại thì còn sống ......

Nhưng Tô Tố đang ở cùng với Tiêu Lăng, chỗ dựa lớn như vậy, cô căn bản không thể làm gì Tô Tố, cho nên cô mới mạo hiểm đến gặp Tô Huệ, Tô Tố có hai đứa con, trừ khi là gã đàn ông kia bị điên, còn không hai người nhất định sẽ xa nhau.

Chờ đến khi hai người chia tay, cô sẽ đối phó với Tô Tố, lúc đó đối với cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Còn về Tô Huệ ......

Tô Huệ không biết tuổi của cô, không biết địa chỉ của cô, không biết phương thức của cô, cũng không biết tên của cô.

Cho dù muốn đe dọa cô, cũng không có cơ hội.

Nếu như cô gái này quá phận, làm việc gì đe dọa tới cô, vậy thì……cô không ngại giết thêm một người nữa!

......

Trong biệt thự Cẩm Viên Tiêu Lăng vẫn chưa ngủ.

Đây có lẽ là những ngày tháng khó khăn lớn nhất trong cuộc đời anh.

Mưa đã chuyển từ to thành nhỏ, nhưng không thể nào thôi suy nghĩ, Tiêu Lăng ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng Tô Tố, thuốc thì cứ hút hết điếu này đến điếu khác.

Trước mắt anh, là chiếc gạt tàn đầy đầu thuốc lá, cả căn phòng ngập tràn khói thuốc, che phủ hết không khí tươi mát vốn có.

Thời khắc đen tối nhất trước bình minh đã qua đi, trời cũng đã sáng, chỉ vì trời mưa nên không khí mới âm u như vậy.

Tiêu Lăng vẫn chưa ngủ, cả người tràn đầy u buồn tan thương, vẫn là bộ quần áo nhăn nhó hôm qua, râu ria luộm thuộm, hai mắt hằn rõ tia máu, ánh mắt lạc lõng phía trên ** giữa căn phòng lớn.

Rõ ràng hôm qua âu yếm ấm áp, chỉ là qua một một ngày mà mọi thứ đã thay đổi hết.

Anh lại nhớ tới đánh giá của thư ký Trương dành cho cô!

Diễn viên tài năng.

Tiêu Lăng tự cười giễu cợt, Thật là một diễn viên tài năng, đem mọi thứ trong cuộc sống xem như một vở kịch, một ông chủ lớn như anh có nên tán thưởng cô không!

Đến khi tàn thuốc rơi trúng ngón tay anh mới hoàn hồn trở lại, anh đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, nhìn tấm ảnh đặt trên bàn.

Ba mẹ con chụp chung với nhau nhìn rất ấm áp, chỉ có anh là bị đá ra ngoài!

“Tô Tố, tôi phải đối xử như thế nào với em đây ......”

Trên điện thoại hiện lên hai đoạn tin nhắn ngắn cùng hai tấm ảnh, là tin nhắn của Tô Tố.

“Sáng sớm hôm nay đã khai công rồi, Trương Gia Giới thật là đẹp a, đã nhìn thấy tấm ảnh em gửi cho anh chưa, là tối hôm qua chụp đó, ngôi sao ở đây rất sáng, đẹp không chịu nổi luôn.”

Anh mở tấm ảnh cô gửi ra xem, là một bầu trời đầy sao, xem ra đúng là chụp bằng điện thoại di động, pixel hơi kém, bố cục cũng không tốt lắm, nhưng thật sự vẫn rất đẹp.

Một tấm ảnh khác là hình ảnh bầu trời vào buổi sáng, Trương Gia Giới không hề có mưa, phong cảnh rất tốt, tiện tay chụp một tấm cũng có được tấm ảnh đẹp.

Tiêu Lăng xem ảnh mà kiềm không được nắm chặt lấy điện thoại.

Cô vậy mà lại còn vô tư ngắm phong cảnh!

Tốt!

Rất tốt!

Anh xóa hai tấm ảnh, mở tin nhắn cuối ra xem.

“Sao lại không trả lời em? Có phải rất bận không, hay là lại đi công tác rồi? Nếu bận quá thì không cần trả lời em đâu, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha.”

Tiêu Lăng dừng lại, không xóa tiếp nữa.

Anh cố gắng không được nhớ tới cô, đây chỉ là chiêu trò của cô thôi, cố ý ngon ngọt từng bước từng bước dụ dỗ anh, từ từ thu phục anh!

Tiêu Lăng mím chặt môi, giận mình sao lại bị dụ bởi chiêu trò này!

Cái này **, anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Mục đích của Tô Tố đơn giản cũng chỉ có một.

Cùng anh bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi thời cơ chín mùi, sẽ nói ra chuyện hai đứa con, lúc đó tình cảm đã sâu đậm, hai đứa con cũng trở thành con của anh, cũng sẽ nhẫn nhịn mà tha thứ cho cô.

Sau đó cô liền có thể thuận buồm xuôi gió gả vào hào môn ......

Ha ha!

Tô Tố, cô thật giỏi tính toán a!

......

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, có tiếng gọi ấm áp của dì Trương, “thiếu gia, cậu dậy rồi sao?”

Tiêu Lăng không có trả lời, đã tỉnh táo trở lại **, anh cảm thấy anh cần phải tỉnh táo.

Dì Trương không nghe ai trả lời, nghĩ một hồi, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng, cửa phòng không khóa, vừa vặn nhẹ đã mở ra.

Vừa mở cửa đã tràn nhập toàn mùi khói, dì Trương giật bắn người, cứ tưởng là có cháy, nhanh chóng xông vào.

“Thiếu gia? Sao thiếu gia vẫn chưa đi ngủ ? Sao lại hút nhiều thuốc như vậy.” Dì Trương nhanh chóng mở cửa phòng ra, lại đến bên cửa sổ mở cửa kính ra, gió cùng với mưa lất phất thổi vào phòng, mùi thuốc lá trong phòng cũng bớt đi nhiều.

“Thiếu gia, cậu bị sao vậy?”

“Không có gì!” giọng của Tiêu Lăng có chút khàn khàn, “Dì Trương dì ra ngoài đi, bữa sáng hôm nay tôi không muốn ăn.”

“Dù thế nào cũng không thể bỏ bữa……”

“Dì Trương!” Tiêu Lăng hơi lớn tiếng. Dì Trương chỉ biết thở dài, đoán rằng chuyện này có liên quan đến Tô tiểu thư, bà lắc lắc đầu, “Vậy tôi đi tiễn khách đây.”

“Khách?”

“Đúng vậy a.” Dì Trương gật gật đầu,”nhân viên gác cổng nói có hai đứa trẻ tên Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất đến tìm cậu ......”

Tiêu Lăng đột nhiên đứng lên, ngắt lời dì Trương, “lập tức cho chúng vào đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK