Tiêu Lăng có chút thất vọng, lẽ ra cho Tô Tố một bất ngờ kìa, nhưng đâu biết rằng nhân viên không để ý và nói ra. Không giấu được nữa, anh ta cũng không che giấu nữa, gật đầu với Tô Tố, “Đi, đi vào trong thử xem, ngày mai mùng một chắc chắn có không ít người đến nhà thăm, đợi qua ngày mai thì ngày mốt chúng ta đi ra nước ngoài chụp ảnh cưới, sau đó đó lên kế hoạch cho đám cưới. Váy cưới này là thiết kết vội vã trong hai ngày, em thử xem, còn một tháng mấy là đám cưới rồi, bây giờ không vừa thì có thể sửa.”
Tô Tố cảm động đến rơi nước mắt.
Cô với Tiêu Lăng đi vào phòng studio, trong phòng studio mở đầy đủ sưởi ấm, mọi người vẫn chưa tan ca, dưới ánh đèn sáng, ánh mắt ghen tị của đám đông….Tô Tố cảm thấy mỗi bước chân dường như đứng trên mây, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.
Cô thực sự không thể tin được.
Tiêu Lăng thậm chí chính tay thiết kế một chiếc váy cưới cho cô ấy.
Từ lúc quyết định kết hôn cho đến bây giờ, anh ấy bận rộn làm việc trong giai đoạn này, đặc biệt là trong giai đoạn gần đây, vào lúc cuối tháng, công ty anh ta phải mở tiệc thường niên, còn phải tham gia các bữa tiệc khác nhau, có những lúc cô ta ngủ thiếp đi mà anh vẫn chưa đi làm về, đợi đến lúc cô ấy tỉnh dậy thì anh lại đi ra ngoài làm việc.
Nếu như không phải những bộ quần áo được thay trong phòng tắm, thì cô ta nghĩ hầu như mỗi ngày mỗi đêm đều làm việc tại văn phòng.
Mặc dù anh rất bận nhưng anh vẫn dành ra thời gian rãnh rỗi để thiết kế váy cưới cho cô.
Cô ta làm thế nào mà không cảm động.
“Tiêu Lăng….”
“Đừng nói trước.” Tiêu Lăng nắm lấy tay cô, “Đi, vào xem sản phẩm đã hoàn thành.”
Nhân viên dẫn đường, hai người đi vào một căn phòng trong studio này, phòng này là phòng kính, ánh đèn trong phòng kính chói rực. Từ phía xa, Tô Tố đã thấy chiếc váy cưới trên người con ma nơ canh, cô ta dừng bước chân lại, kinh ngạc và mở to mắt.
Đẹp, đẹp quá.
Màu trắng tinh khiết, được che bởi một lớp màng, phần rỗng ở phía ngực được khâu lên từng hạt kim cương màu xanh, viên kim cương rất nhỏ, chỉ như kích thước của hạt vừng, tô điểm trên màu trắng tinh khiết, rất đẹp. Chiếc váy cưới được nịt eo, chỉ nghĩ đến việc mặc trên người thì cũng cảm thấy tuyệt vời. Phía dưới đuôi được thiết kết như hình dạng đuôi cá, trải ra một bộ đuôi dài. Tương tự, ở phía đuôi cũng được tô điểm bằng những viên kim cương nhỏ màu xanh.
Viên kim cương màu xanh được rọi dưới ánh đèn phát ra khúc xạ 5 màu sắc trơn tru, đẹp đến nỗi khiến người khác mở mắt không ra.
Tô Tố nhìn vào chiếc váy cưới, bước chân hầu như cũng không di chuyển nổi rồi.
Phản ứng đầu tiên trong đầu cô là: Đẹp
Phản ứng thứ hai là: Ông trời ơi, chiếc váy này tốn bao nhiêu chứ.
Những viên kim cương ở trên đó đều là kim cương thật đúng không. Vậy thì lúc mặc nó phải rất cận thận chứ? Lỡ như chạm vào thì kim cương trên bề mặt, đây không phải là một mất mát lớn sao.
“Đứng đó làm gì thế, nhanh chóng đi thử xem.”
“Ồ”
Nhân viên phục vụ đã mở cửu, mỉm cười chỉ dẫn hai người đi vào, trong stuido, nhà thiết kế làm ra chiếc váy cưới này nhìn thấy hai người bước vào, nhanh chóng mỉm cười và nói, “Tiêu thiếu, chiếc váy cưới mà ngài muốn đã nhanh chóng hoàn thành rồi, nhanh chóng để Tô tiểu thư thử nó đi.”
Tô Tố chậm rãi nhìn vào váy cưới, lại một lần nữa khẳng định với Tiêu Lăng, “Cái này là anh thiết kế?”
Thật đáng ngạc nhiên, váy cưới đẹp như thế, Tiêu Lăng rõ ràng là người ngoài nghề, làm sao hiểu được cái này?
Tiêu Lăng chưa nói gì, nhà thiết kế đã từ ngăn kéo lấy ra một bản phát hoạ, “Tô tiểu thư, chiếc váy cưới này thật sự là do Tiêu thiếu tự tay thiết kế, nói thật, lúc tôi nhìn thấy thiết kế này cũng rất ngạc nhiên, là một nhà chuyên nghiệp, chiếc váy cưới này cũng lựa không ra chỗ sai sót nào. Tiêu thiếu ban đầu định đích thân làm ra nó, nhưng quá trình này là không dễ dàng rôi, dù là việc cắt hoặc khâu đó là công việc tốn nhiều thời gian và công sức nhất. Chiếc váy cưới này dùng chất liệu vải tốt nhất, chỉ cần có một lỗ kim nhỏ bị hỏng, toàn bộ tấm vải đều lãng phí rồi, cho nên Tiêu thiếu mới đưa tấm vải này và những viên kim cương cần thiết đến nhờ studio giúp đỡ.”
Tô Tố nhìn vào bản phát hoạ mà nhà thiết kế mang đến, nhìn vào những vết chùi, thay đổi, trên khoé mắt đã ướt rồi.
Cô ta khịt mũi nhìn sang Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng…”
“Đừng vội cảm động, mau đi thử đi”
Anh ta không thể chờ đợi nhìn Tô Tố mặc chiếc váy cưới này, lúc trước Tô Tố ở buổi lễ đính hôn của Mạc Tầm và Bạch Linh cũng đã mặc váy cưới, nhưng lần trước hoàn toàn là chơi khăm, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, lần này khác , anh ta muốn nhìn thấy cô mặc lên chiếc váy cưới do anh tự thiết kế, có thể đẹp đến mức độ nào.
Nhà thiết kế cẩn thận cởi ra chiếc váy cưới từ trên ma nơ canh, để ở trên cánh tay và đưa Tô Tố vào phòng thử.
“Tiêu thiếu, ngài có thể đợi ở đây.”
“Không, tôi đi chung hai với người.” anh ta muốn là người đầu tiên nhìn cô ta mặc nó.
Nhà thiết kế là nữ, nhìn thấy Tiêu Lăng như vậy, không thể ngăn lại sự ghen tị với Tô Tố, “Tô tiểu thư, Tiêu thiếu đối với cô tốt thật.”
“Đúng vậy, anh ấy luôn luôn đối xử tốt với tôi”
Ánh nhìn Tô Tố hướng sang Tiêu Lăng, một lúc sau, đôi mắt giống như dính mất ong, nồng đến không thể gỡ ra.
Ba người đồng thời đi vào trong phòng thay đồ.
Váy cưới không dễ mặc, nhà thiết kế đích thân vào phòng thay đồ giúp đỡ, Tiêu Lăng ngồi trên sofa phía trước phòng thử đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đang nhanh chóng đóng cửa. Trên tay anh ta đang cầm một chiếc khăn choàng và bộ lông của Tô tố vừa tháo ra. Tô Tố tựa trên ghế sofa, những ngón tay vô thức xoa chiếc khăn mềm mại.
Anh ta hầu như có thể tưởng tượng được hình dáng Tô Tố mặc chiếc váy cưới này.
Bản thân anh ta đang thiết kế trong đầu đã xuất hiện nhiều lần hình dáng cô ta mặc chiếc váy cưới, anh ta tin rằng, chỉ cần cô ta mặc chiếc váy này, bất kể ở đâu cũng có thể lập tức thu hút ánh nhìn của người khác.
Tiêu Lăng tưởng rằng anh chắc chắn không bị sốc, nhưng khi nhìn thấy Tô Tố từ phòng thử bước ra, anh ta không thể nhìn được để lộ ra ánh nhìn ngạc nhiên.
Kiểu tóc đuôi ngựa trên đầu cô ta buông xuống, kiểu tóc cuộn tròn lượn sóng nằm trên vai cô. Chiếc váy cưới trắng như tuyết, mái tóc của cô ta đen như mực, màu đen và màu trắng đặt lại cùng nhau, như thể tạo ra một hiệu ứng hoá học, đẹp đến ngột ngạt.
Beng beng beng-----
Tiêu Lăng không thể ngồi thẳng dậy, anh gần như nghe thấy nhịp đập trong tim anh, ánh mắt mê hoặc dính chặt vào cơ thể Tô Tố, hoàn toàn không có cách nào gỡ bỏ nó.
Váy cưới rất tôn dáng, vạch ra những đường nét tinh tế trên cơ thể cô ấy. Vào mùa đông này, làn da có vẻ càng trắng hơn, lộ ra một chút màu hồng của máu, nhìn vào tươi đẹp như hoa anh đào. Không có dấu vết của mỡ bụng, đường cong hoàn hảo, còn ở phía dưới, hai chân dài và mảnh mai trắng trẻo của cô hiện ra lờ mờ.
Những viên kim cương xanh trên chiếc váy cưới sáng rực rỡ, nhưng vào thời điểm này, Tiêu Lăng cảm thấy ánh mắt của Tô tố còn sáng rực hơn cả kim cương.
Hai người đối nhìn nhau và không thể rời khỏi.
Một lúc sau, bầu không khí cũng trở nên duyên dáng và đầy màu sắc.