Mục lục
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Bạch cũng một đêm không ngủ !

Buổi sáng nhanh chóng trở về,sợ An Nhiên suy nghĩ lung tung,anh dự định cùng An Nhiên bình tĩnh nói chuyện,nhưng đợi tới khi anh về đến nhà,phát hiện căn nhà trống trải,vừa mới tới phòng khách anh đã có cảm giác không được tốt.

Anh vội vàng xông vào phòng riêng,đưa tay gõ cửa 「An Nhiên ! An Nhiên ?」

Không có ai hồi âm anh .

Mộ Bạch thử vặn tay nắm cửa,vừa vặn nắm cửa đã mở ra rồi,Mộ bạch liền có ngay một dự cảm không tốt,phòng riêng trống rỗng,một người cũng không có ! Chăn trên giường vẫn y nguyên trạng thái lúc anh rời đi,hoàn toàn không hề được động vào !

Mộ Bạch hoảng loạn chạy ra ngoài !

Anh chưa từ bỏ,tìm lại trong phòng tắm và phòng riêng một lần nữa,vẫn như cũ không có một bóng người !

Bộ Bạch vội vã hơn !

An nhiên một thân nữ nhi,bố mẹ cô ấy đều sống ở Anh,trong nước,ngoài anh ra,một người cô cũng không quen biết,cô có thể đi đâu ?

Mộ Bạch chạy ra ngoài phòng khách,khắp nơi tìm An Nhiên.

Rất nhanh,anh để ý thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh.

——Em đi Anh rồi,không cần phải tìm em,chúng ta ……ly hôn nhé!

Mộ Bạch hoảng loạn gọi điện 「Tiêu Lăng,cậu cho người tìm hộ mình xem chuyến bay sớm nhất ngày hôm nay bay đi Anh,tìm xem hành khách có An Nhiên hay không !」

Tiêu Lăng rất nhanh có kết quả,sau vài phút đã có đáp án cho anh .

「Bay sáu giờ sáng nay,đã cất cánh rồi,trong danh sách có tên của An Nhiên!」Tiêu Lăng trốn vào trong nhà vệ sinh gọi điện,sợ kinh động tới Tô Tố,anh cau mày hỏi Mộ Bạch「Hai người tối qua cãi nhau à ?」

「Tiêu Lăng,mình bây giờ không thể nói gì nhiều với cậu được,bây giờ mình phải bay đi Anh ngay,việc này cậu đừng để Tô Tố biết !」

Không cần Mộ Bạch phải chỉ thị,Tiêu Lăng chắc chắn cũng sẽ nói cho Tô Tố !

Anh ngắt điện thoại đi ra khỏi nhà tắm,trong phòng riêng Tô Tố cũng đã thức dậy rồi,nhìn thấy Tiêu Lăng,cô dụi mắt ngồi lên「Sao anh dậy sớm thế,vừa hay em nghe thấy tiếng điện thoại của anh kêu,có chuyện gì à ?」

「Không có gì !」Tiêu Lăng cất điện thoại đi,nhân tiện để điện thoại bên cạnh giường,ánh kéo chăn trèo lên giường,ôm lấy Tô Tố 「Hôm qua không đi làm,thư ký Trương gọi điện hỏi chuyện công việc với anh thôi mà,vẫn còn sớm,chúng ta ngủ thêm một chút nữa nhé .」

「Vâng ! 」

Tô Tố vốn ngủ không ngon giấc cho lắm,nằm trong lòng Tiêu Lăng,rất nhanh chìm vào giấc mộng.

Tiêu Lăng nhìn thấy nửa gương mặt quen thuộc,nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô !

Để Tô Tố biết được chuyện của Mộ Bạch và An Nhiên ,cô chắc chắn sẽ lại tự trách mình .

……

Hai ngày hôm nay, từng ngày Lãnh Mạc trải qua vô cùng khổ sở.

Cứ khi nào anh không có việc gì làm lại nhìn vào nhất cử nhất động của TRương Hân ở trong điện thoại.

Theo dõi theo dõi,anh phát hiện……anh có chút khống chế không được bản thân.

Bởi vì——

Khi Trương Hân ở trong phòng riêng,tắm xong chỉ mặc có mỗi bộ quần áo ngủ đi đi lại lại,cũng do vì cô chỉ có một mình ở nên không chú ý hình tượng,thêm vào đó cổ áo ngủ của cô rất rộng,có khi nằm trên giường nghịch máy vi tính,cổ áo ngủ lệch hẳn sang một bên,vấn đề góc độ,vừa vặn anh nhìn thấy trước ngực là một đường khe ngực rất sâu.

Đối với người như Lãnh Mạc đã hai tháng nay chưa động vào phụ nữ mà nói,đơn giản mà nói giống như là một sự cám dỗ đầy mê hoặc !

Nếu như là trước kia,anh nhất định sẽ tìm phụ nữ để giải quyết rồi.

Nhưng bây giờ,anh đã hạ quyết tâm từ bỏ những người phụ nữ khác,nhất định không chấp nhận nhưng ham muốn đó khống chế lý trí của anh.

Nhưng thân thể lại căng cứng rất khó chịu.

Mỗi lúc như vậy,Lãnh Mạc thường cầm điện thoại,trốn trong phòng riêng,một bên nhìn hình dáng gợi cảm của Trương Hân ,một bên trong đầu nhớ lại những hình ảnh khi bọn họ ở bên nhau, sau đó……anh phát hiện ,cách này rất có tác dụng.

Đơn giản nhất có thể để dùng cô nương năm đầu ngón tay của bản thân giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nếu như TRương Hân biết được anh nhìn vieo của cô thủ dâm,cô ấy chắc chắn sẽ tát cho anh một cái vào mặt——thật là ™ mặt quá dày !

Lãnh Mạc không quan tâm tới vấn đề có mất mặt hay không.

Nói chung chỉ cần anh không ra ngoài tìm phụ nữ là được rồi.

Dùng cô nương năm đầu ngón tay của bản thân có gì đáng xấu hổ cơ chứ !

「Aizzz……」

Lãnh Mạc thở dài khó khăn,những ngày tháng này không biết phải chịu tới bao giờ !

Bây giờ anh cần phải nghĩ cách gì đó,nhanh chón

g để người phụ nữ không có lương tâm đó phát hiện ra , để cô ấy tự động tự phát quay lại !

Nhưng dùng cách nào bây giờ!

Lãnh Mạc trong lúc này vẫn chưa nghĩ ra cách nào.

Bây giờ càng không thể mất mặt đi cầu xin người ta quay lại được.

đang phiền phức,Tôn Nguyên đột nhiên đi vào rồi.

「Sao cậu lại đến đây ? 」

「Đến tìm cậu uống rượu !」Tôn Nguyên gương mặt âu sầu「Lãnh Mạc ,cậu thử nói xem phụ nữ có phải đều có bệnh ,thật không thể hiểu nổi trong não họ nghĩ những cái linh tinh gì nữa,An Tiểu Hy đó……tức chết mình rồi,mình đã không muốn nói ! Bố mẹ mình vốn không đồng ý mình và An Tiểu Hy ,cậu nói thử xem ,không dễ gì mới thuyết phục được bố mẹ mình đi gặp cô ấy,sau đó hẵng quyết định.Chết tiệt,người phụ nữ đó đúng vào hôm hẹn thả bom mình, cậu nói xem thế thế có tức chết người không ! 」

Tiêu Lăng nhếch lông mày, không nói gì !

Không biết vì làm sao,bản thân anh tình cảm đã không thuận,nhìn thấy người khác cũng không thuận,đột nhiên cảm thấy bầu trời cũng không quá âm u nữa.

Dự tính giống như người đời nói,nhìn thấy người ta còn thảm hơn mình,bỗng thấy trong tâm cân đối hơn ?

「Cậu nói xem cô ấy bỏ bom tôi thì thôi,tôi để cô ấy cùng tôi về xin lỗi bố mẹ mình,kết quả kéo dài tới tận bây giờ cô ấy cũng không đi ! tôi hoài nghi hình như cái người phụ nữ chết tiệt này trong tâm chắc không có mình ! chết tiệt thật ! Đại ca đều khổ cực đợi chờ ba năm ,đều có thể lấy được lòng chị dâu rồi,thật làm tôi phát điên mất,hay là tôi cũng cho cô ấy chút thuốc mê để cô ấy thành hôn với mình vậy! 」

Lãnh Mạc đột nhiên khoanh tay lại 「Cậu nói cái gì, cái gì mà thuốc mê ?」

Tôn Nguyên nhanh chóng che miệng lại 「Tôi nói thuốc mê gì sao, ha ha ha, cậu nghe nhầm rồi ! 」

Lãnh Mạc đánh một cái vào sau gáy anh ấy,dữ dằn nói「nhanh chóng nói thật,không đánh cậu đấy ! 」

「Tôi đã hứa với đại ca là sẽ không nói ……」

「Nếu cậu không cho tôi biết,bây giờ tôi sẽ nói với Tiêu Lăng,nói là cậu đã đem mọi chuyện nói với tôi,nếu cậu nói với tôi,tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật .」

Cuối cùng!

Tôn Nguyên vẫn khuất phục trước sự uy hiếp của Lãnh Mạc.

「Chính là ,chính là Tô Tố ,khi cô ấy vừa về nước không phải là ở trong khách sạn Tân Hải sao,đại ca lợi dụng quan hệ của tôi,cho người bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của cô ấy.Tôi nói cho cậu biết nhé,thuốc mê này không hề làm ảnh hưởng sức khỏe,ai uống vào cũng chỉ nghĩ là mình đang có một giấc mộng xuân.Cậu cũng biết đó,đại ca đã ba năm rồi không có phụ nữ,nhìn thấy chị dâu làm sao mà còn nhịn được nữa,nhưng khi đó chị dâu nào có tha thứ cho anh ấy,cho nên đại ca nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể dùng cách đê tiện này ! 」

Tôn Nguyên nhấn mạnh ba lần với Lãnh Mạc「Cậu nhất định không được nói ra đấy nhé,cậu nói ra tôi chết chắc ! 」

Lãnh Mạc「vút」nhảy phắt từ trên sofa đứng lên,anh một tay túm lấy cổ áo của Tôn Nguyên .

「Lãnh Mạc cậu định làm gì ! 」

「Thuốc mê đó đâu,có còn không ! 」

「Còn , còn mà!」

「Nhanh chóng đem qua đây cho tôi ! 」

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK